Thẩm Huyên nhìn ta đầy oán độc, nhưng không dám đến gần.
Nàng ta không tin nổi bản thân mình lại thua ta.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng càng không dám đối diện với thủ đoạn của ta.
Ta đứng cao hơn nàng, cúi mắt nhìn xuống.
Liên quý phi đã chết.
Thực ra bà ta chẳng phải gì ghê gớm, tất cả chỉ dựa vào cái gọi là năng lực tiên tri.
Nhưng bây giờ, nó đã vô hiệu.
Tội mưu hại hai vị thái tử, đáng lẽ là c.h.ế. t không tha.
Nhưng Thẩm Huyên lại không c.h.ế. t được.
Có lẽ vì nàng mang thân phận thiên mệnh nữ chủ, người thường không thể làm tổn thương nàng.
Chỉ có Vệ Tịch.
Nhưng ta không muốn tay Vệ Tịch phải vấy m.á. u bẩn của Thẩm Huyên.
Vậy nên, ta nhốt nàng ta vào địa lao.
Mới đầu, Thẩm Huyên còn cho rằng sẽ có người đến cứu mình.
Vậy nên, ta thường dẫn Vệ Tịch đến đi lại trước mặt nàng.
Đến sau này, nàng bắt đầu sợ hãi.
Nàng quỳ gối, thần trí gần như phát cuồng, gào lên cầu xin:
"Tam hoàng tỷ… Chẳng phải tỷ muốn cứu tất cả nữ nhân sao? Ta cũng là nữ nhân của thiên hạ, vì sao không chịu tha cho ta?"
Ngươi sai rồi.
Ta kéo nhẹ vạt áo, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Huyên:
"Người mà ta muốn cứu, là những nữ nhân như chiếc lá trôi giữa thế đạo."
"Là những người giả nam nhân vào quân doanh, tay cầm thương đao xông pha chiến trận, cuối cùng vì là nữ nhân mà bị đồng liêu đố kỵ, mưu hại đến chết."
"Là những người không làm gì sai, chỉ vì dung mạo mà bị quyền quý ức hiếp, bị làm nhục trước bao người, đến c.h.ế. t vẫn không thể biện bạch."
"Thẩm Huyên, họ không giống ngươi."
Đúng vậy! Thẩm Huyên rống lên,
"Họ thấp kém! Bọn họ đáng bị dày vò! Thế đạo vốn là vậy!"
Chính vì thế…
"Ta muốn thay đổi thế đạo này."
"Thế đạo khắt khe với nữ nhân, ta sẽ đòi lại công bằng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!