Năm đó khi ta bị nhốt trong tiểu viện, bị ép học nữ giới, chỉ có A tỷ là người dạy ta từng con chữ, từng tư tưởng.
Chính nàng nói với ta:
"Trân Trân không thua bất kỳ nam nhi nào."
"Khi chưa đủ lông cánh, đừng để lộ móng vuốt."
"Thế gian này vốn bạc đãi nữ nhân. Nếu có cơ hội, ta sẽ dốc toàn lực đổi lại thế cờ này."
Trưởng công chúa khẽ siết chén trà, giọng nghiêm nghị:
"Con đường này rất khó đi. Ta đã thất bại. A Nhược cũng thất bại. Ngươi chưa chắc có thể thành công."
"Dù vậy, ngươi vẫn muốn bước tiếp chứ?"
Phải thử mới biết.
Kiếp trước, Thẩm Huyên lên ngôi xưng đế, nhưng thế đạo vẫn không thay đổi.
Nữ nhân vẫn chỉ được xem là công cụ sinh con, phải quỳ dưới chân nam nhân.
Những gì Thẩm Huyên muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một mình nàng ta đứng trên tất cả.
Vậy nên, lần đầu tiên, vị trưởng bối vốn luôn nghiêm túc ấy mỉm cười dịu dàng với ta.
Hồng Trần Vô Định
Bà nói:
"May mắn thay, con đường này, ngươi không còn cô độc như bọn ta nữa."
Ta nhìn theo ánh mắt của bà, liền thấy Vệ Tịch đang bày trò trêu chọc tiểu sa di trong chùa, cười đến cong cả mắt.
Phải rồi.
Ta cong môi cười, giọng nhẹ như mây gió.
"Vận khí của ta xưa nay vẫn luôn rất tốt."
23
Trưởng công chúa năm xưa anh dũng thiện chiến, lại bị chính người đệ đệ ruột gả cho một kẻ vô dụng, ban cho cái hiệu Tĩnh Hiền để từ đó an phận thủ thường.
A tỷ có tài trị quốc, vậy mà ngay cả mẫu thân ruột cũng không tin rằng một nữ nhi có thể trở thành minh quân.
Nhưng ta thì gặp được Vệ Tịch.
Ta từng thẳng thắn nói hết tham vọng của mình với hắn.
Một hành động vô cùng mạo hiểm.
Nhưng bởi vì là Vệ Tịch, ta nguyện tin thêm một lần nữa.
Hắn nghe xong, chỉ thở dài cảm thán:
"Tiểu điện hạ đi con đường này thật chẳng dễ dàng gì."
"Chính ta đã chọn, nên mọi hậu quả đều sớm đã chuẩn bị sẵn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!