Chương 11: (Vô Đề)

Thế mà chỉ một câu hỏi đơn giản ấy lại khiến mặt tên này đỏ bừng lên như quả cà chua chín mọng.

Không còn bộ râu che mặt, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú kia cứ thế bùng một cái đỏ rực như bị luộc chín.

Ta: …

Ta hình như đã hiểu râu kia có công dụng gì rồi.

Vệ Tịch khẽ ho khan, ra vẻ trịnh trọng hất cằm về phía bát thuốc:

"Tiểu điện hạ uống đi đã, uống xong ta nói."

Dù sao cũng không phải lần đầu uống m.á. u của Vệ Tịch, ta liền thản nhiên uống cạn trong một hơi.

Chưa đợi ta mở miệng hỏi, tên kia đã cười híp mắt mà khai thật:

"Độc trong người tiểu điện hạ đã tích tụ lâu rồi, cần uống m.á. u ta thường xuyên mới giải được. Dĩ nhiên, m.á. u ở mỗi bộ phận hiệu quả lại khác nhau."

Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng còn chưa kịp cản hắn nói tiếp, tên này đã chỉ vào cổ mình, cười vô sỉ:

"Trường hợp của người ấy à… phải cắn cổ ta nhiều vào! Ta biết người là kẻ yêu cái đẹp, nhìn mặt ta khi xưa chắc chắn là cắn không nổi đâu."

Nói đến đây, hắn còn thở dài một tiếng như thể vì ta mà chịu tổn thất rất lớn.

Cái tên này thật đúng là không biết xấu hổ là gì!

Trước kia hắn thường xuyên chọc ta nổi điên, vì hắn cho rằng nhìn ta tức giận là chuyện thú vị nhất trần đời.

Nhưng nay, mọi thứ đã khác rồi.

Ta lùi lại một bước, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Đợi đến khi nụ cười trên mặt hắn dần tắt, ta mới nghiêm túc gật đầu:

"Nhìn đúng là dễ chịu hơn trước rất nhiều. Xét thấy ngươi từng chủ động dâng mình lên giường bản cung, lát nữa ta cho người mang ngươi đi tắm sạch sẽ, rồi đưa vào tẩm điện đi."

Vệ Tịch câm nín.

Nhưng chỉ được một lúc, hắn lại lên tiếng, giọng khàn khàn:

"Tiểu điện hạ có biết vì sao người bị trúng độc không?"

Biết.

Ta đáp nhẹ như mây gió.

Ta không phải con ruột của hoàng hậu, nên bà ta e dè ta cũng là lẽ đương nhiên.

Năm xưa, chỉ vì thái phó khen ta một câu

"thiên phú thông minh", bà ta đã lập tức ngăn ta học hành, chỉ cho ma ma dạy ta nữ giới và thêu thùa may vá.

Loại độc này không gây c.h.ế. t người, chỉ khiến thể trạng ta yếu dần theo thời gian.

Ta tưởng Vệ Tịch sẽ hỏi ta rốt cuộc là ai hạ độc.

Nhưng hắn chỉ im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi như trút được gánh nặng:

"May mà năm xưa ta chịu khó học thêm được một nghề."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!