Chương 8: (Vô Đề)

Ta vất vả lắm mới chen được ra khỏi đám người.

Cuối cùng cũng tới được cổng thành.

Cổng thành bị phong tỏa.

Ta đi không nổi nữa.

……

Cái kiếp chó má của ta!

Xong rồi, xong hết rồi.

Ta máy móc quay về nhà.

Ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Không.

Ta vẫn còn một con đường chết.

Ta quyết định chờ chết.

Không chừng đâu, vạn nhất Đại Lương thắng thì sao?

Ta lại tự phủ định, triều đình Đại Lương đến cả một kẻ nuôi heo như ta còn cướp, thắng nổi cái gì.

Ta tiếp tục chờ chết, ngày này qua ngày khác.

Sự thật đúng như ta dự liệu, quân Đại Lương liên tục thất bại, chỉ trong vòng một tháng đã mất liền mấy tòa thành.

Trên phố nghe được tin này, lòng ta nguội lạnh như tro.

Ta đã tích trữ không ít gạo, bột, dầu mỡ, còn nhặt được một con mèo con trên đường.

Về nhà, ta đóng chặt cửa lớn, từ đó không bước ra ngoài nữa!

Lỡ như lúc tàn sát thành mà bỏ sót ta thì sao?

Ta nằm trên ghế xích đu, phe phẩy quạt giấy, nhai bánh, ngắm hoa.

Chờ chết.

Bên ngoài náo loạn thế nào ta không quan tâm, ta chỉ muốn sống tốt mấy ngày cuối cùng này.

Không cần nuôi heo, không cần truyền tin, không cần giao tiếp xã hội.

Mỗi ngày ở nhà, có ăn có uống, rảnh thì đọc truyện, vuốt mèo.

Ta cứ thế mà tiêu d.a. o mấy tháng trời.

12

Chuyện đã đọc hết.

Hoa cũng héo rồi.

Mèo rụng lông rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!