Ta lúc nào dâng nạp rồi?
Ta lúc nào trung quân rồi?
Ta lúc nào vì nước báo đáp rồi?
Rất nhanh ta đã rõ.
Công công vẫn giữ giọng the thé:
"Tiếp chỉ đi nào, Thương Thánh đại nhân."
Ta luống cuống tiếp lấy thánh chỉ, phía sau công công là một đội thị vệ bước vào viện ta, bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm kiếm tài sản.
Không phải, là bây giờ mới gọi là dâng nạp sao?
Là cướp trắng à?
"Từ hôm nay trở đi, trại nuôi heo của đại nhân sẽ thuộc quyền quản lý của triều đình. Đại nhân tấm lòng quảng đại, kẻ nô tài này bội phục a!."
……
Thì ra dâng nạp là không cần hỏi qua ý ta, đúng không?
Thật là ỷ người không có chỗ dựa, không có thế lực mà ức h.i.ế. p người ta phải không.
`
Ta nhìn đám người kia càn quét trong nhà ta, toàn thân lạnh buốt, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Không rõ đã qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng rời đi, tay xách nách mang.
Chỉ để lại trong viện chiếc ghế dựa đung đưa không ngừng, cùng cái hố to dưới gốc cây.
Ta ngồi xổm bên gốc cây, ôm chặt lấy hai đầu gối.
Ta chẳng còn gì nữa rồi.
Toàn bộ đã dâng nạp xong.
À không, ta vẫn còn một cái danh hiệu
"Giả thân Thương Thánh".
Có tiếng bước chân vang lên, từ xa dần đến gần, dừng lại bên hố cây, có người nhấc lấy ngọn đèn dầu bên hố, rồi bước về phía ta.
"Còn bày một ngọn đèn bên mép hố làm gì thế?"
"Ngươi mắt không tốt, trong viện tự nhiên mọc ra một cái hố to, ta sợ ngươi té xuống."
Ta úp mặt vào đầu gối, yếu ớt nói.
Thích khách ngồi xổm xuống trước mặt ta, đặt ngọn đèn bên cạnh.
Bữa tối ăn chưa?
Ta im lặng.
Bữa trưa thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!