Thích khách tưới xong hoa, đưa cho ta một cái túi vải nhỏ: Cho cô.
Ta nghi hoặc nhìn hắn, nhận lấy cái túi: Là cái gì vậy?
Thích khách hơi mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác:
"Cô xem là biết, ta còn có việc, đi trước."
Sau khi thích khách rời đi, ta mở túi ra.
Là mấy món đồ chơi nhỏ đang thịnh hành trong kinh thành, chuyên dùng để dỗ tiểu cô nương vui vẻ.
Nước Hạ cũng có, phần lớn là hàng hóa bày bán ở các sạp trong chợ, những thứ mà các thiếu niên thường mua tặng cho các thiếu nữ khi đi dạo phiên chợ.
Ta từng thấy trên người các nha hoàn ở nước Hạ.
Không phải thứ quý giá gì.
Thế nhưng, từ trước đến nay, chưa từng có ai tặng ta những thứ này.
09
Sau khi thuế má của Đại Lương gần như vét cạn sạch cơ nghiệp nhà ta, bọn họ rốt cuộc cũng xuất binh đánh nước Ô Kê.
Đương nhiên là đại thắng trở về.
Một quốc gia, chưa đến một tháng đã bị công phá.
Kinh thành tràn ngập niềm vui, khắp phố phường đâu đâu cũng là tiếng cười rộn rã.
Quan binh thắng trận khải hoàn trở về, đường phố reo hò vang dội, lúc ngang qua trà quán, vị phu nhân Tướng quân bên cạnh ta len lén lau nước mắt.
Trong thành ăn mừng mấy ngày liền, phu nhân Tướng quân bày tiệc, mời tất cả các vị phu nhân thân quen thường ngày đến tụ hội, đương nhiên cũng mời cả ta, một người tốt lành ai cũng quý.
Phu nhân Tướng quân hân hoan khó giấu, trong tay cầm một chiếc hộp báu, khoe với chúng ta những kỳ trân dị bảo mà phu quân của nàng mang về cho nàng.
Những thứ ấy ta chưa từng thấy bao giờ, thậm chí không biết gọi tên là gì, là những vật có tiền cũng không mua nổi.
Quả thực rất đẹp.
Phu nhân Tể tướng huých nhẹ vào ta, cùng ta trao nhau ánh mắt.
Được rồi, chúng ta đã xong màn cà khịa phu nhân Tướng quân.
Phu nhân Tể tướng hẳn đang nói:
"Xem nàng ta kìa, khoe khoang đến là đắc ý."
Phu nhân Tể tướng nhìn sang phu nhân Tướng quân, trong mắt cũng ánh lên một tia ngưỡng mộ.
Ta cũng hiếu kỳ nhìn sang, những thứ ven biển này ta chưa từng thấy bao giờ.
Rất nhiều vật trân quý là sau khi ta tới Đại Lương mới được thấy, nhưng ta cũng không nỡ tiêu xài cho bản thân, phần lớn số bạc đều đã chôn dưới gốc cây rồi.
Tối về đến nhà, thích khách lại tới.
Hắn ngồi trên chiếc ghế dựa trong sân, phe phẩy chiếc quạt xếp, thoải mái vô cùng.
"Ngươi thật coi chốn này là nhà ngươi rồi hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!