Đoạn đường vốn chỉ cần một lúc là đến, cỗ xe này lại vòng quanh gần như cả thành Trường An mới đưa ta về đến nhà.
Những chuyện có dính líu đến thích khách đều vô cùng điên cuồng.
Thích khách đưa ta về đến tận cửa, hắn đứng ở ngưỡng cửa:
"Tại sao ta đã g.i.ế. c Trương Thị Lang rồi, mà ngươi vẫn không vui?"
Ta ngẩn ra một lúc:
"Đợi ngươi đến tuổi như ta, ngươi sẽ hiểu."
……
Thích khách rời đi.
Ta trở về phòng, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Ta nhìn gương đồng, thấy vành mắt mình hơi đỏ, còn hơi sưng.
Thế nhưng lớp phấn ta dùng, hộp phấn má ta mua với giá năm mươi lượng bạc vẫn chưa trôi.
Giỏi thật.
Quả đúng là tiền nào của nấy.
Sau khi rửa mặt chải đầu, ta kéo thân thể mệt mỏi nằm lên giường.
Tại sao ta lại không vui?
Nói bừa thôi, ta vui c.h.ế. t đi được.
Ngay cả phấn mật giá năm mươi lượng một hộp ta còn mua nổi.
Nhà ở căn đại trạch phía Bắc kinh thành.
Ta chính là đại hộ nuôi heo số một kinh thành, Vương Bưu.
Ta vui lắm.
Một tên thích khách nho nhỏ hiểu cái khỉ gì.
Ta dần chìm vào giấc ngủ mơ màng, trong mộng có một trăm tên thích khách mắt hồ ly đang gảy đàn.
……
Không có cơn ác mộng nào đáng sợ hơn thế.
Có, có chứ.
Đêm hôm sau, ta mộng thấy năm trăm tên thích khách gảy đàn.
Đêm thứ ba, ta mộng thấy tám trăm tên thích khách gảy đàn.
Đến đêm thứ tư, ta không ngủ nữa.
08
Ba ngày liền mộng thấy ác mộng, lại thức trắng đêm, đến nỗi cả lớp phấn đắt đỏ nhất cũng không thể che được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!