Chương 4: (Vô Đề)

Ta cười gượng:

"Ha ha…… Thích khách đại ca, huynh thật biết đùa."

Ta dò xét hỏi:

"Đại ca, huynh lại nhận nhầm người rồi, phải chăng?"

Hắn cười khẽ một tiếng, móc ra một con d.a. o găm lấp lánh hàn quang:

"Cô thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?"

……

Nụ cười của ta lập tức biến mất, nhắm mắt giơ tay đầu hàng: Đại ca tha mạng!

Ta đâu có coi ngươi là ngốc, ta chỉ cho rằng ngươi mắt kém thôi.

Ta nhắm mắt lại, đối phương thật lâu không động tĩnh, ta len lén mở một mắt, phát hiện hắn đang ngồi ngay trước mặt ta, ung dung thong dong nhìn ta.

"Ngươi không g.i.ế. c ta?"

"Khi nào ta nói muốn g.i.ế. c cô?"

Ta liếc nhìn con d.a. o găm: Vậy cái này……?

"Ồ, dọa cô một chút thôi."

……

Điên rồi.

Ta không dám nói thêm lời nào, sợ rằng sát thần này đột nhiên rút d.a. o rạch cổ ta.

Ta cẩn cẩn dực dực ngồi trên ghế, dáng ngồi ngay ngắn, giống hệt một con chim cút.

"Nơi này có gì hay chứ?"

Thích khách vừa chơi d.a. o vừa hỏi một câu hờ hững.

Câu hỏi này có ẩn ý gì, ta nghĩ nghĩ rồi đáp thật:

"Công tử nơi đây diện mạo thanh tú……"

Tay hắn đang xoay d.a. o khựng lại: Chậc.

Ta lập tức ngậm miệng.

Thanh tú?

Ta chớp mắt, không biết nên đáp lời hay không.

Ta cũng rất đẹp mà.

?

Thích khách vừa nói, vừa kéo khăn đen che mặt xuống.

Gương mặt này tuấn tú tuyệt luân, tinh xảo như được chạm khắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!