04
Nửa đêm, ta ngồi trước bàn, rót sẵn hai chén trà.
Lẳng lặng chờ đợi một tên thích khách mắt mờ tới cửa.
Trời vừa qua canh ba, hắn không mời mà tới.
Lần này, đi đường cửa sổ.
Chào ngươi.
"Chào ngươi, ta tới g.i.ế. c ngươi."
Ta mặt không biểu cảm:
"Ta cùng ngươi đánh cược, kẻ ngươi phải g.i.ế. c tuyệt đối không phải là ta."
Hắn nheo nheo mắt: ……Được thôi.
Ta khẽ khom mình, giơ tay mời hắn an tọa: Mời ngồi.
Thích khách ngồi xuống, trong đôi mắt phảng phất vài phần thú vị.
Ta trước hết đẩy chén trà đến trước mặt hắn, hắn bưng lên nhấp một ngụm.
Sau đó ta lại đẩy tới trước mặt hắn một chiếc khay, trong khay đặt đầy ngân phiếu, tổng cộng một nghìn lượng bạc trắng.
Cô nương, đây là……?
Ta cắn cắn môi:
"Một nghìn lượng bạc, mua mạng Trương thị lang, đủ chăng?"
Thích khách đặt chén trà xuống:
"Đủ thì đủ, chỉ là không rõ cô nương vì cớ gì muốn lấy mạng Trương thị lang?"
Ta nghẹn lời:
"Các ngươi, làm thích khách còn hỏi lý do ư?"
Thích khách đẩy khay bạc trở lại:
"Người khác ta không hỏi, nhưng ngươi, ta thật có chút tò mò."
"Cô nương nếu không nói, vụ này ta không tiếp."
Ta có chút nóng ruột, một là vì trong kinh thành này ta chỉ quen một mình hắn làm thích khách, tuy mắt hắn có hơi kém, nhưng xem ra võ công vẫn khá cao minh.
Hai là kinh thành tai mắt quá nhiều, thân phận ta lại đặc thù, không tiện tìm người khác.
Ta mở miệng, liền bịa đại:
"Trương thị lang không giữ đạo đức nam nhi, lại vì một tiểu thiếp mà bức vợ cả phải xuống đường, ta ghét nhất loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa như hắn!"
Thích khách như có điều suy nghĩ: Chỉ vì vậy thôi ư?
Ta hơi giận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!