Có trách ta mãi chưa từng nói rõ thân phận của mình.
Có trách ta mùi m.á. u trên người quá nặng.
Nàng không trách.
Nàng nói nàng muốn về nhà.
Được, tuy có chút không nỡ.
"Hoàng huynh, ta muốn cưới một người."
"Đợi ta… ừm? Cưới đi."
"Huynh không hỏi là ai sao?"
Hoàng huynh từ đống tấu chương cao như núi trên bàn rút ra một phong tấu mới tinh viền vàng.
"Ngươi mau nói đi, ta còn cả đống việc."
"Ta xin cưới trưởng công chúa của Hạ quốc, Thẩm Như Hoa."
"Ta còn muốn tự mình đến Hạ quốc rước nàng về."
"Ta còn muốn ở lại Hạ quốc một thời gian, có lẽ sẽ lâu."
Ta còn muốn……
"Được được được, đều tùy ngươi, viết xong thì đưa sang Hạ quốc đi."
Hoàng huynh ném phong tấu cho ta, phong tấu nhẹ tênh nằm trong tay lại như nặng ngàn cân.
Tim ta đập như trống dồn.
Yêu một người như nuôi một đóa hoa.
Mà nàng là sự tồn tại còn tươi đẹp hơn cả hoa.
Phiên ngoại 2
Ta đã gả cho người trong lòng, nhưng hiện giờ ta rất giận.
Lục Tri Tiêu ngồi trước mặt ta, không dám thở mạnh.
Ta khoanh tay, sắc mặt lạnh lùng.
Sai ở đâu?
Lục Tri Tiêu nuốt nước bọt:
"Ta không nên chưa hỏi qua ý nàng đã tự ý viết hôn thư."
Ta giáng mạnh một quyền vào vai hắn:
"Chàng có biết ta lúc nhìn thấy là tâm trạng gì không! Biết lúc biết phải đi hòa thân, ta và mẫu phi đã khóc đến c.h.ế. t đi sống lại không!"
Lục Tri Tiêu ngẩn người, nhìn ta, môi khẽ run:
"……Nói vậy, nàng không muốn thành thân với ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!