Chương 10: (Vô Đề)

Hoàng cung Đại Lương không dễ vào, ta nhờ vào bản lĩnh của mình trà trộn vào một tổ chức tình báo ngầm, làm thích khách.

Ở đây nghe ngóng tin tức rất thuận tiện.

Ta tìm thấy nàng rồi.

Sống trong một túp lều tranh, trong sân còn có hai con heo.

Thảm thương vô cùng.

Ta thử để một ít bạc trước cửa nhà nàng.

Trời đánh thật, nàng nhặt được tiền liền giao cho nha môn.

Thế thì không được rồi, ta làm sao mới có thể quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt nàng đây?

Ta còn chưa nghĩ xong phải nói gì, thì đã xuất hiện trước mặt nàng rồi.

"Ừm…… hình như không phải cô, ta nhận nhầm người rồi."

Vụng về quá, ngốc nghếch quá.

Nhưng lại có vẻ rất thú vị.

Ta cách dăm ba ngày lại đến chọc nàng một lần, nàng lúc đầu còn có chút sợ hãi.

Về sau đã có thể rất tự nhiên mà sai sử ta.

Như thế thật tốt.

Nàng thật sự rất kiên cường.

Cũng… rất có thiên phú.

Nếu cho ta một con heo, ta chỉ biết làm đồ tể.

Nhưng nàng lại có thể khiến heo sinh heo, rồi lại sinh heo, rồi lại sinh heo.

Sinh ra ba cái trại nuôi heo.

Cuộc sống khá hơn rồi, nhưng trông nàng vẫn nhàn nhạt.

Bộ dạng như chẳng còn hứng thú với thứ gì, lăn lộn giữa trại heo và một đám phụ nhân.

Lại còn truyền tin cho Hạ quốc.

Lo toan lắm thay, một con bồ câu nhỏ bay ra khỏi kinh thành sẽ bị tám trăm người chặn.

Hay để ta làm đi.

Ta vẫn trồng hoa, trồng cỏ, trồng cây trong sân nhà nàng.

Hy vọng có thể thêm chút sinh khí.

Nhưng hình như chẳng có ích gì.

Cho đến khi ta mang về một lô giống cúc Vân Vụ.

Nàng ngồi bên cửa sổ, đuôi mắt quét qua, cuối cùng cũng hiện lên nụ cười thật tâm thật ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!