Thích khách truy sát ta suốt ba năm, cuối cùng mới phát hiện g.i.ế. c nhầm người.
Nguyên do là hắn bị cận thị nặng.
Một đêm nọ, hắn bất ngờ từ trên mái nhà lộn người xuống treo ngược, ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Ngươi có bệnh hả! Ta chỉ là kẻ đồ phu an phận, có thể đắc tội với ai chứ? Với heo à?"
01
Thích khách kia lưng buộc dây thừng, từ xà nhà treo ngược thân xuống, trong tay còn cầm một thanh chủy thủ.
Ta ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Hắn che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hồ ly dài nhỏ.
Đôi mắt ấy rất đẹp, khiến ta cả đời khó quên.
Bởi vì suốt ba năm qua, số lần ta có thể ngủ yên tới sáng ít đến đáng thương.
Mỗi lần mở mắt ra đều thấy đôi mắt kia, nếu có thể, ta muốn tự tay móc mù hắn.
Dù gì thì có mắt cũng chẳng để làm gì.
Hắn nheo mắt, tựa hồ đang cẩn thận phân biệt.
Một lúc sau.
"Chết tiệt, sao lại là ngươi!"
Ta: ……
Ta nghiến răng ken két:
"Đã ba năm rồi, ba năm! Ngươi có thể mở to cặp mắt chó của ngươi ra nhìn kỹ xem rốt cuộc muốn g.i.ế. c ai không hả?!"
Hắn thở dài một tiếng, cởi dây thừng bên hông, lật người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống giường ta.
"Hầy, đều tại ngươi, nhiệm vụ lại thất bại rồi."
?
Tại ta?
Ta vừa định mở miệng, hắn đã nửa quỳ trước mặt, cúi người, tay chống giường, giọng hạ thấp:
"Cô nương, cô và mục tiêu nhiệm vụ của ta, thật quá giống nhau."
……
Ta:
"Có gì thì nói cho đàng hoàng, buông tha cái gối của ta trước đã."
Hắn sững người giây lát, buông tha cho cái gối đáng thương bị hắn đè nát.
Hắn ngẩng đầu, xác định rõ vị trí của ta, rồi hơi điều chỉnh tư thế, mặt đối mặt với ta.
"Thứ lỗi cô nương, lại quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, nếu cần bồi thường, tại hạ đều có thể đáp ứng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!