Sống lưng thẳng của Ninh Hoài cứng đờ.
Văn Tử Diên chớp chớp đôi mắt kì lạ Ninh sư phụ tại sao ngẩn người như thế, đầu hồi tưởng lại những lời mà mình vừa nói, nhớ tới cách xưng hô hắn buột miệng nói ra với Ninh Hoài, lúng túng đến suýt rớt cằm.
"Ninh Ninh, Ninh, Ninh sư phụ, ta, ta không nghe thấy gì hết, ta không biết huynh và hoàng tỷ đã nói những gì, ta, ta vừa mới ngủ, ngủ rất say." Khuôn mặt tròn tròn của Văn Tử Diên đỏ bừng, xoắn xoắn góc áo, áy náy không yên.
Ninh Hoài:……
Hai tỷ đệ nhà này ai nấy đều làm hắn đau đầu, đứa lớn thì một lòng muốn ăn sống hắn, đứa bé thì nói dối lắp ba lắp bắp.
Nghĩ tới những lời mà hắn vừa nói với Văn Tử Hi đều bị đệ đệ của công chúa, học trò của hắn đều nghe hết cả, mặt Ninh Hoài có chút đỏ lên.
Trẻ con cũng biết giả vờ ngủ nữa.
Văn Tử Diên thấy Ninh Hoài không nói gì cả, biết là hắn nhất định không tin Văn Tử Diên vừa ngủ, thẳng thắn đi tới trước mặt Ninh Hoài, ngẩng đầu lên, kéo kéo ống tay áo: "Ninh sư phụ, ta có lời muốn nói với huynh."
"Có chuyện gì vậy?" Ninh Hoài hạ người ngồi xổm xuống nhìn thẳng Văn Tử Diên, "Mời thái tử nói"
Văn Tử Diên thở dài một hơi: "Hoàng tỷ của ta rất là hung dữ, tỷ tỷ luôn nhéo tai ta, bắt nạt ta. Tỷ còn rơi vỡ bình hoa mà mẫu hậu thích, sợ bị la mắng, còn đổ cho ta làm vỡ, hại ta hôm đó bị phụ hoàng la mắng thay cho tỷ tỷ. Có một lần không dễ gì nói đẩy ta chơi xích đu, kết quả còn dùng một lực thật mạnh đẩy ta bay ra khỏi bàn đu, làm ta ngã gãy tay, phải tĩnh dưỡng rất lâu."
"Ô?"
Ninh Hoài cười cười, cô nương này quả nhiên không có ngoan như vẻ ngoài.
"Chuyện hai người nói hôm nay ta đều nghe thấy cả rồi, ừm, ta sợ sau này tỷ tỷ sẽ bắt nạt huynh. Giống như bắt nạt ta vậy." Văn Tử Diên cuối cùng cũng nói ra những lời mà đệ ấy lo lắng, lại bổ sung thêm: "Tỷ ấy lúc nhỏ muốn nuôi một chú chó nhỏ, cầu xin mẫu hậu rất lâu mới được đồng ý, cuối cùng mới nuôi được vài ngày đã chết, vì vậy bây giờ ta có một chút lo sợ cho huynh…."
Văn Tử Diên nói không được nữa.
Ninh Hoài tối sầm mặt, cảm thấy Văn Tử Diên là đang lo sợ hắn giống như chú chó kia, bị Văn Tử Hi "nuôi" chết?
"Công chúa thực ra rất tốt với thái tử gia, thái tử gia sau này không được phép nói công chúa như vậy trước mặt người ngoài." Ninh Hoài xoa xao đầu Văn Tử Diên.
"Ninh sư phụ sau này là tỷ phu của ta, vì vậy không phải là người ngoài." Văn Tử Diên nói.
Ninh Hoài bịt miệng của Văn Tử Diên, "Thái tử, không thể nói như vậy được."
Tay Ninh Hoài to hơn mặt Văn Tử Diên không ít, lúc bịt miệng của thái tử bịt luôn cả mũi.
"Ta a a oa ô ô" Văn Tử Diên ú ớ nói, khó khăn lắm mới gỡ được cái tay của Ninh Hoài đang che trên mặt hắn, "Ta thở không ra hơi rồi, phù ~"
Ninh Hoài có chút ngượng ngùng, hắn vừa nghe tới hai chữ "Tỷ phu" liền không tự chủ được phản ứng lại có chút hơi quá.
Văn Tử Diên nói tiếp: "Huynh nghe ta nói xong đã mà, ta biết hoàng tỷ của ta thực ra rất tốt với ta, dù tỷ ấy bắt nạt ta nhưng ta cũng rất thích tỷ ấy, ta chỉ là muốn nói, Ninh sư phụ, nếu như sau này hoàng tỷ của ta không được ngoan giống như bộ dạng trước mặt huynh bây giờ, thì huynh cũng…."
"Ta làm sao?" Ninh Hoài có chút tò mò.
Văn Tử Diên cắn cắn môi, bộ dạng ra vẻ rất quyết tâm: "Huynh có thể nhượng bộ cho tỷ ấy không?"
Ninh Hoài ngẩn người ra.
"Huynh đừng có ghét tỷ ấy, đừng có buồn tỷ ấy, huynh nhượng bộ một chút, bởi vì tỷ ấy thực sự rất thích huynh, ta cũng có thể nhìn ra được là tỷ ấy rất thích huynh, mỗi ngày tỷ ấy đều thức dậy cực kỳ sớm để tới gặp huynh, còn cứ luôn miệng hỏi ta xem tỷ ấy hôm nay ăn mặc như vậy có đẹp hay không, lại bảo ta đoán xem huynh có thích hay không."
Văn Tử Diên nghĩ một lúc, lại nói: "Tỷ ấy lần đầu tiên tới không chịu tập trung nghe giảng, không học thuộc bài, bị huynh đánh lòng bàn tay, tỷ ấy sợ để lại ấn tượng không tốt trong lòng huynh khiến huynh không thích tỷ ấy, chê tỷ ấy ngốc, nên mỗi tối đều tới quấn lấy ta bắt ta dạy trước cho tỷ ấy, như thế nên ngày thứ hai bọn ta tới, tỷ ấy mới có thể biểu hiện thông minh như vậy trước mặt huynh."
Trong đầu Ninh Hoài đột nhiên hiện lên hình ảnh ánh mắt của Văn Tử Hi lúc bị hắn đánh lòng bàn tay, cổ họng có chút nghẹn.
"Huynh khen tỷ ấy một câu, tỷ ấy có thể vui mừng đến nửa ngày, lúc về vui đến nỗi có thể bay lên, giống như bài " Mạnh Tử" ngày hôm nay, huynh đừng tưởng hôm nay tỷ ấy chỉ viết sai có một chữ trước mặt huynh, thực ra tối qua bản thân tỷ ấy viết sai không biết bao nhiêu chữ, tỷ ấy lúc về nhất định là đã luyện rất nhiều."
Văn Tử Diên cuối cùng cũng nói xong những điều muốn nói, thở phào một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!