Ngạc nhiên không, bất ngờ không? Đỗ Thiên Thiên đau đớn cả ngày trời cuối cùng cũng sinh, sau khi đánh Hạ Cẩn mặt mũi bầm tím sưng tấy.
Bạn nhỏ Hạ Điềm Điềm được vú nuôi ôm trong bọc màu hồng, mở to đôi mắt nhìn thế giới xa lạ.
Đỗ Thiên Thiên tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc, Hạ Cẩn đang ngồi trước giường của nàng, trên mặt sưng chỗ này bầm tím chỗ kia vì bị nàng vừa đấm vừa nhéo lúc sanh, rất có chút….. ưm, kỳ lạ.
"Con đâu?" Đỗ Thiên Thiên hỏi.
Vú nuôi bồng con đến gần Đỗ Thiên Thiên: "Phu nhân, cờ ở đây này."
Đỗ Thiên Thiên nhìn trong bóc màu hồng với gương mặt bé nhỏ hồng hào mềm mại kia, tình mẫu tử bỗng chốc trỗi dậy: "Điềm Điềm thật xinh đẹp, con gái của ta mới sanh mà đã xinh đẹp như vậy rồi ~"
Hạ Cẩn nghe được những lời của nàng che lấy miệng ho hai tiếng, "Cái đó, thiên thiên, ta cho nàng xem một chút nhé."
Trong nhà rất ấm áp, Hạ Cẩn mở cái bọc của Điềm Điềm ra, lấy tã ra.
Đỗ Thiên Thiên trố mắt ra.
Nàng tưởng là con gái, mà lại mọc con "Ciu" xấu xí.
Bạn nhỏ Hạ Điềm Điềm đột nhiên khóc óe lên, tiếng khóc du dương: Ngạc nhiên không, bất ngờ không?
**
2. Người nam nhân so sánh
Ninh Hoài bồng Đào Đào đi tìm Hạ Cẩn, ý đồ không rõ.
Vừa đi, Hạ Cẩn liền bị con trai hắn ỉ cho một đống "Vàng", tức đến nỗi lông mày giật giật lên.
Đào Đào biết nói rồi, nhìn thấy tay Hạ Cẩn, cánh tay nhỏ quấn lấy cổ Ninh Hoài, bộ mặt chê bai vùi vào lòng Ninh Hoài: "Cha cha đi, Đào Đào đi, thúi thúi."
Ninh Hoài cười hi hi bước gần tới Hạ Cẩn một bước: "Đào Đào con mới nói gì?"
Đào Đào bắt đầu làm nũng: "Cha cha đi, Đào Đào yêu cha cha, đi."
Giọng sữa ngọt ngào từng chữ truyền qua tai của Hạ Cẩn.
Ninh Hoài lúc này mới bồng Đào Đào đi một cách chậm rãi: "Huynh rủa cho thật kỹ vào, buổi tối uống rượu đừng để còn mùi trên tay."
Con gái người một tiếng hai tiếng "Cha cha" gọi ngọt sớt, con trai của mình hào phóng ỉ cả bàn tay hắn.
Hạ, Cẩn, chết, chết trước sự dịu dàng của Đỗ Thiên Thiên.
**
3. Con cái chẳng có dễ thương như vẻ bề ngoài đến vậy!
Đào Đào và Điềm Điềm là bạn tốt, Đào Đào hai tuổi, Điềm Điềm một tuổi.
Trong hoa viên nhỏ Ninh phủ, hai bạn nhỏ vây quanh một chú cún.
"A hú." Điềm Điềm ôm lấy Ninh Cốt Đầu cắn tai của nó.
"Gâu gâu." Ninh Cốt Đầu một cái xoay người trốn khỏi từ miệng của Điềm Điềm.
Đào Đào đứng dậy cao bằng Ninh Cốt Đầu, ôm lấy đầu của Ninh Cốt Đầu: "đây là chó của nhà ta, người không được cắn!"
Điềm Điềm mới tập đi, đứng dậy lắc lư không vững, bàn tay nhỏ chỉ về phía tai của Ninh Cốt Đầu vừa mỏng vừa to: "Tỷ tỷ, ăn, thịt thịt, ngon."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!