Chương 67: (Vô Đề)

Tất cả hạ nhân của Ninh phủ, quan binh triều đình, bỏ khoái nha môn kinh thành, từ buổi chiều tới tối, cứ tìm mãi các ngóc ngách trong kinh thành.

Hạ nhân của Ninh phủ vẫn còn tốt, quen biết vú nuôi và Đào Đào, còn đa số những người còn lại lại vốn dĩ không biết Đào Đào và vú nuôi trông như nào, chỉ dựa vào miêu tả tìm bừa, như mò kim đáy bể.

Ninh Hoài sắp nôn nóng điên mất rồi, nhưng nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng như giấy kia chỉ có thể cống gắng giữ bình tĩnh. Đêm đã tối, hắn mang theo Văn Tử Hi còn có một đội tuần bổ truy tìm về lại nơi ban ngày Đào Đào và vú nuôi mất tích.

"Xin hỏi công chúa có phải nơi này không?" một tuần bổ chỉ về con hẻm nhỏ kia hỏi.

Văn Tử Hi vừa đến đây nước mắt liền chảy như mưa, vồ vào lòng Ninh Hoài nức nở: "là ở đây, ban ngày có hai đứa trẻ lần cuối nhìn thấy Đào Đào và vú nuôi ở nơi này."

"Đứa trẻ?" tuần bổ kia cau nhẹ mày, "Thế công chúa người biết họ tên và nhà mấy đứa trẻ đó không? Chúng ta có thể cần phải hỏi xem họ một số chuyện. Hoặc là họ còn biết những gì."

"Ơ?" Văn Tử Hi khóc đến sưng cả mắt, "Ta, Ta không biết, sau khi ta ban ngày đã hỏi họ vài câu họ đã đi rồi."

Ninh Hoài ôm chặt lấy nàng. Nàng hối hận không hỏi thêm mấy đứa trẻ kia nhiều một chút, hối hận đến phát run.

Tuần bổ đứng đầu kia tiếp tục hỏi rất nhiều tình tiết, mỗi chữ mỗi câu hỏi, Văn Tử Hi liền cảm giác có dao đâm vào lồ ng ngực. Buổi sáng Đào Đào còn chơi đùa trong lòng nàng và Ninh Hoài, bây giờ lại mất tích.

Sau khi hỏi xong Ninh Hoài liền không dám để Văn Tử Hi nghe thêm nữa, điều nàng ra ngoài, còn mình cùng với tuần bổ kia bàn bạc tiến triển của vụ án.

Trên cơ bản đã xác định rồi, Đào Đào và vú nuôi là bị người bắt đi rồi. Trên tường có dấu chân, vú nuôi chắc là bồng Đào Đào không biết tại sao lại tới con hẻm này, bị người bắt cóc đi rồi. vú nuôi sẽ giãy giụa, còn các láng giềng xung quanh lại không nghe động tĩnh gì cả, khẳng định là đã dùng thuốc mê.

Rốt cuộc người nào có khả năng bắt cóc Đào Đào và vú nuôi? Tới bây giờ cũng chưa nhận được thư phải đưa tiền chuộc, chứng minh rằng không phải bọn bắt cóc tống tiền, chỉ có hai cái khả năng, một là kẻ thù, cái khác chính là con buôn.

Kẻ thù? Ninh Hoài cau mày, hắn và Văn Tử Hi chưa gây thù với ai, ai lại hận hắn tới mức. xuống tay với đứa con vẫn còn bé của hắn chứ. Mặc dù hắn tùy tự nhận không gây thù với ai, nhưng lòng người trước giờ đều không đơn giản, Văn Tử Hi có lúc hơi lơ mơ, đắc tội với ai đó khi nào không hay. Còn hắn, sau khi đỗ trạng nguyên liền được thánh thượng ân sủng mãi, một tiểu tử vốn nghèo nàn thôn quê trước là đi hàn lâm viện, tiếp đó lại cưới công chúa, sau lưng không biết có bao nhiêu người đang ganh tị.

Con buôn? Trong kinh thành dường như là xuất hiện một đám con buôn, quan phủ cũng đang truy sát chuyện này. Thế nhưng con buôn trước khi gây án thông thường sẽ theo dõi trước, thế thì tại sao lại biết Đào Đào và vú nuôi là người trong ninh phủ, lại có ai dám to gan tới rõ biết là con gái của công chúa và phò mã mà lại dám hạ thủ? Một chuyện nan giải.

Ninh Hoài nghĩ tới đây hít một hơi khí lạnh. nếu là con buôn, những người đó thông thường hành động cực kỳ nhanh, thông thường là đã tìm được người mua mới đi tìm người bị hại, trước tiên là dòm ngó một hồi đợi đối phương sau khi lộ sơ hở lập tức hạ thủ, sau khi thành công thì lập tức bán đi, xử lý sạch sẽ. Đào Đào bị bán đi, tạm thời chắc không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng nếu là kẻ thù, Đào Đào rơi vào tay người đó……

Ninh Hoài lúc này ước gì người đó chỉ đơn giản là con buốn, hắn bước ra, bị Văn Tử Hi đứng mãi ở bên ngoài nắm lấy cánh tay.

"Sao rồi a Hoài? Các chàng đã nói những gì? Đào Đào rốt cuộc đi đâu rồi?" nàng nhìn hắn với vẻ nôn nóng, nước mắt rưng rung.

Ninh Hoài muốn an ủi cô ấy, nhép nhép môi, nhưng lại không thể nói nên lời.

Hắn nắm lấy tay nàng: "Nàng có đụng phải người kỳ lạ nào không? Hoặc là đắc tội qua với ai? Người nàng quen biết, cũng có thể không quen biết."

"Thiếp……Thiếp không nhớ rõ." Văn Tử Hi rơi lệ, nàng sau khi trùng sinh tính tình trở nên tốt hẳn, nhưng trước kia lúc nào cũng dựa vào thân phận của công chúa và sự sủng ái của phụ hoàng hiên ngang, người trách tội dự đoán rất nhiều.

Nàng hối hận đến tận xương tủy, cũng hận đến thấu xương, tại sao, tại sao lại trả thù trên người con gái của nàng.

Ninh Hoài nhìn nàng khuôn mặt tiều tụy, từ chiều không ăn một miếng gì, bóp vai của nàng: "nàng đi ăn chút gì đó trước nghỉ ngơi một đêm, đừng nôn nóng làm hại bản thân, nói không chừng ngày mai tìm được."

Hắn đang an ủi, cố gượng cười nhưng đau khổ vô cùng.

"Thế còn chàng?! Chàng bảo thiếp đi nghỉ ngơi, mình chàng lại đi tìm cả đêm đúng không?" Văn Tử Hi nức nở, "Đều trách thiếp, đều trách thiếp. thiếp không đi nghỉ ngơi, thiếp phải di tìm Đào Đào!"

"Nàng bình tĩnh một chút có được không." Ninh Hoài đỡ lấy mặt của Văn Tử Hi, "Bây giờ rất nhiều người đều đang giúp chúng ta tìm Đào Đào, ta đi cùng với những người truy sát kia tìm manh mối, nàng cứ ở nhà cho tốt đợi tin tức, nghĩ thử xem gần đây có chỗ nào khả nghi không, nàng chăm sóc bản thân cho tốt đừng suy sụp trước, như thế mới là giúp chúng ta."

"Thiếp không ở nhà! Đều là lỗi của thiếp, thiếp bây giờ phải ra ngoài tìm Đào Đào, bây giờ thiếp phải đi!"

Văn Tử Hi đang nói liền xông ra phía ngoài trời đang tối, Ninh Hoài ôm lấy éo của nàng.

"Cơ thể nàng không chịu nổi!"

Đã mất con gái rồi, không thể làm thê tử suy sụp nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!