Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên ở cửa hàng bán tơ lụa lựa được không ít, tính thành tiền nhiều đến nỗi ông chủ cười mừng rỡ không khép được miệng, nào là rót trà nào là thượng tọa. Văn Tử Hi mua cho Đào Đào mấy mẫu vải, nhớ ra y phục của Ninh Hoài cũng rất ít, quay đi quay lại có mấy bộ, màu sắc và kiểu dáng cũng rất đơn giản, bèn tiện tay chọn mấy mẫu nữa cho Ninh Hoài.
Văn Tử Hi cũng chọn cho Ninh Hoài vài cái, phát hiện Đỗ Thiên Thiên vẫn đang bận trêu Đào Đào.
"Tỷ không chọn cho thế tử của tỷ à?" Văn Tử Hi hỏi.
Đỗ Thiên Thiên hôn lên tay nhỏ của Đào Đào: "Y phục của huynh ấy còn nhiều hơn của ta, không cần ta phải chọn đâu."
Văn Tử Hi đi qua chọc chọc lên trán của Đỗ Thiên Thiên hận không làm gì được: "Thế tử sao có thể thích một người vô tâm như tỷ được chứ, tỷ xem cái mà tỷ đeo trên đầu, y phục tỷ mặc trên người đều không phải là thế tử chọn cho tỷ sao? Cho dù huynh ấy có nhiều bao nhiêu nhưng nếu tỷ chọn cho huynh ấy ý nghĩa cũng khác nhau, biết chưa?"
Nàng lại rút cây trâm trên đầu Đỗ Thiên Thiên ra: "Cây trâm này không phải thế tử đánh cho tỷ sao? Tỷ ngày trước nhiều trâm như thế sao không cài, sao cứ tích đeo mãi cây này?"
"Aiz, muội trả cho ta!" Đỗ Thiên Thiên vội giành lại cây trâm trong tay Văn Tử Hi, nhìn cây trâm trong tay, Đỗ Thiên Thiên nhất thời có chút im lặng.
Nàng trước giờ không phát hiện ra rằng bản thân lại thích cây trâm này như vậy, ngày ngày đều cài nó.
Văn Tử Hi cười một tiếng, kéo Đỗ Thiên Thiên đi chọn một bộ cho Hạ Cẩn.
Đỗ Thiên Thiên đi chọn một cách rất tỉ mỉ, nàng lăn qua lộn lại một hồi mới vừa ý một tấm vải thêu hoa văn màu đen, chỉ chỉ muốn mua cái đó.
Vị chủ tiệm nhìn cái Đỗ Thiên Thiên chọn với vẻ mặt lúng túng.
"Cô nương người thật biết nhìn, tấm vải này trong bổn tiệm là tốt nhất, chỉ là……chỉ là……"
"Chỉ là cái gì?" Đỗ Thiên Thiên hỏi.
Vị chủ tiệm thở dài một hơi: "Chỉ là cái này trong kho của tiệm chỉ còn đúng một tấm, hàng mới còn chưa được nhuộm ra, mà tấm này mấy ngày trước đã được một vị phu nhân đặt mua rồi."
"Hả?" Đỗ Thiên Thiên sờ tấm lụa mình vừa chọn được trong tay mà có chút thất vọng.
"Đỗ tỷ tỷ nếu như thích tấm lụa này thì cứ cầm đi, ta tạm thời cũng chưa cần."
Cửa tiệm đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử, Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên đều quay đầu lại nhìn.
Là Ngô Tuyết Trinh, ả từ cửa cười khanh khách mà bước vào, đằng sau dẫn theo hai tiểu nha hoàn.
"Ngô cô nương." Đỗ Thiên Thiên cầm tấm lụa hỏi, "Cái này là ngươi đặt sao?"
Ngô Tuyết Trinh hành lễ với Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên, nói tấm lụa này là mấy ngày trước do ả tiện tay lựa, nếu như Đỗ Thiên Thiên thích thì có thể tặng lại cho nàng.
Đỗ Thiên Thiên từ chối một hồi, Ngô Tuyết Trinh lại nói rất thành khẩn, nàng cũng chỉ đành đồng ý.
Ba người nói chuyện được vài câu, ánh mắt Ngô Tuyết Trinh bất giác chuyển hướng về phía Đào Đào đang được nhũ mẫu bế trong lòng.
Đào Đào ngủ say rồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hô hấp đều đều, trên người toát ra một mùi sữa nhè nhẹ.
"Lại lớn hơn hôm trăm ngày lần trước nhiều rồi." Ngô Tuyết Trinh tiến tới chỗ Đào Đào đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, "Thật là xinh đẹp."
Móng tay của ả rất dài, tất cả đều được nhuộm màu đỏ thật chướng mắt.
"Cảm ơn." Văn Tử Hi cười có chút miễn cưỡng, nàng không thích động tác nhéo mặt Đào Đào lúc nãy của Ngô Tuyết Trinh, móng tay dài của ả xước qua khuôn mặt nhỏ vừa mềm vừa non nớt của Đào Đào làm nó cảm thấy khó chịu. Nàng luôn cảm thấy động tác đó không giống như đang đụng vào một đứa trẻ, mà giống như chạm vào một con thú nhỏ mong manh, yếu ớt.
Văn Tử Hi đón lấy Đào Đào bế vào trong lòng mình.
Đỗ Thiên Thiên trêu ghẹo nói: "Đào Đào có thể không xinh đẹp được sao, biểu muội và muội phu đều đẹp như vậy, con của hai người không đẹp mới là lạ đó."
Ngô Tuyết Trinh nghe xong lời này nhẹ nhàng rủ đôi mắt xuống, sau đó vừa cười vừa gật đầu: "Đúng vậy, công chúa và phò mã phải tốt với nhau hơn nữa đó."
Ả đưa tay về phía Văn Tử Hi: "Công chúa có thể cho ta bế con của người một chút không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!