Chương 46: (Vô Đề)

Bên ngoài Điện Bảo Hoà, ở một góc cái lu đồng lớn trữ nước đề phòng hỏa hoạn nào đó, Đỗ Thiên Thiên núp người sau cái lu, chỉ thò đầu ra, cái cổ vươn dài ra nhìn về phía cửa điện.

"Chi bằng chúng ta đi thôi, ta thấy trời này như sắp mưa rồi." Văn Tử Hi dựa mình vào lu, nhìn bầu trời bất tri bất giác thổi mấy đám đen tới và nói.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu lại phóng ra một Văn Tử Diên vô cùng lo lắng gấp gáp, Đỗ Thiên Thiên có chút thất vọng, gật đầu đồng ý, lúc đang định cùng Văn Tử Hi rời đi, không từ bỏ ý định mà quay đầu lại, đột nhiên phát hiện một bóng dáng tuấn kiệt nhàn nhã bước ra từ trong Điện Bảo Hòa.

"A! Từ từ!"

Đỗ Thiên Thiên túm lấy tay Văn Tử Hi kéo nàng quay lại một cái.

Văn Tử Hi trọng tâm dưới chân không vững cả người bổ nhào vào cái lu nước, đụng một cái.

"Ai yo." Văn Tử Hi đầu óc tức khắc mơ mơ hồ hồ.

"Hắn ra rồi, hắn ra rồi!" Đỗ Thiên Thiên không chú ý tới Văn Tử Hi đang bị đụng đầu, cố tình đè thấp giọng nói không giấu nổi sự hưng phấn trong đó.

Văn Tử Hi lắc lắc cái đầu đang choáng váng, cố kiềm xuống một cơn buồn nôn đột nhiên từ dạ dày dâng lên, không trả lời.

Hạ Cẩn đi ra khỏi Điện Bảo Hòa, hắn uống không ít rượu, cho dù tửu lượng có tốt như nào cũng không tránh được đầu có chút nóng, nhìn xung quanh tứ phía, nhớ là Điện Bảo Hòa cách hoa viên cung Ninh Thọ không xa, liền muốn đi hít hít gió.

Đỗ Thiên Thiên nhìn bộ dạng nhàn nhã của Hạ Cẩn mà mắt ngẩn ra.

Hắn hắn hắn, sao hắn không gấp gáp một chút nào chứ?

Tiểu thái giám của Thái Y Viện đã trộm cho nàng bột bã đậu không phải là giả chứ?

Hạ Cẩn dừng lại một lúc trước cửa, bây giờ đã bắt đầu ung dung bước xuống từng bậc thềm làm bằng đá cẩm thạch trắng bên ngoài Điện Bảo Hòa.

Đỗ Thiên Thiên nhíu mày cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, vỗ vỗ vai Văn Tử Hi bên cạnh: "Chắc chắn có vấn đề, chúng ta âm thầm đi theo hắn xem xem hắn giở trò bịp bợm gì."

Đỗ Thiên Thiên phát hiện ra thời điểm đối diện Hạ Cẩn liền sinh ra lòng hiếu kì lạ thường, nhưng Văn Tử Hi lại không quan tâm hứng thú lắm với việc Hạ Cẩn muốn làm gì, nàng chỉ cảm thấy nàng thực sự có chút không được khỏe, ngực cảm thấy khó chịu vô cùng, muốn nôn ra nhưng lại nôn không được.

Cái bụng nhỏ đang đau âm ỉ.

"Biểu tỷ, muội không đi nữa đâu, tỷ đi đi. Thân thủ của muội không tốt như tỷ, nếu đi rất dễ bị phát hiện." Văn Tử Hi có nở nụ cười.

Đỗ Thiên Thiên lại không phát hiện ra bất thường ở nàng, vẫn nhìn chằm chằm Hạ Cẩn, sợ hắn chạy mất khỏi tầm nhìn của nàng.

"Vậy ta đi nhé, muội quay về Châu Kỳ cung chơi đi, chúng ta buổi tối cùng dùng bữa được không?"

"Uh" Văn Tử Hi gật gật đầu.

"Thật ngoan." Đỗ Thiên Thiên quay đầu xoa xoa mặt Văn Tử Hi, đi theo Hạ Cẩn giống như một tên trộm.

——

Hoa viên Ninh Thọ Cung, Hạ Cẩn vốn định tới dạo chơi sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

Hắn tuy là hơi say, nhưng lại không có hồ đồ tới mức không phát hiện ra có người theo dõi đằng sau.

Một tên trộm thật ngốc, tiếng bước chân đi theo vừa to lại vừa gần, đừng nói là hắn, chỉ sợ rằng một lão thái thái bị lãng tai cũng có thể nhận ra.

Hạ Cẩn đi tới chỗ cua của một ngọn núi giả, quay một cái lách vào bên trong một tiểu sơn động.

Đỗ Thiên Thiên trong lòng vui vẻ, tên Hạ Cẩn này ban ngày ban mặt lại tới tiểu sơn động trong cung, khẳng định là có âm mưu.

Thân mình của nàng dán vào vách núi, vừa mới đi qua một chỗ cua, cổ liền đột nhiên bị người bóp chặt.

"ô……" Đỗ Thiên Thiên bị ngạt khí, theo phản xạ mà túm lấy tay đang bóp cổ nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!