"Rõ ràng là vị công công này to gan hơn, mượn lý do lên món ăn vô lễ với quan viên triều đình, đáng tội gì đây?"
Ninh Hoài cười và hôn lên bên tai nàng.
Văn Tử Hi hồi hộp nhìn trái nhìn phải một hồi, xác định là xung quanh không có người, bẻ tách đôi tay đang ôm lấy eo của nàng ra và quay người lại.
"Lại không đứng đắn, nơi đây là trong cung, nếu như bị người khác bắt gặp phò mã của Thục Dương công chúa trong bữa tiệc lén chạy ra ngoài, động tay động chân với một tiểu công công, truyền ra ngoài chắc ta khóc mất."
"Nàng khóc cái gì?" Ninh Hoài hỏi.
Văn Tử Hi bĩu môi nhìn hắn nói: "Khóc công chúa có được danh hiệu người đẹp, gả cho một phò mã nhưng lại đoạn tụ, trong ngày đại tiệc bị hấp dẫn đi mất bởi một công công thanh tú trong cung."
Ninh Hoài tỉ mỉ quan sát nàng một hồi, khóe môi vểnh lên cười, đưa tay nhéo nhéo hai má hồng hào của nàng.
Nàng thường ngày là một cô nương lúc trang điểm kiều diễm xinh đẹp, lúc quay về Phong Hàm giả trang làm một nam nhi cũng anh tuấn khôi ngô, như bây giờ mặc một bộ đồ tiểu thái giám màu lam lên người lông mày nhạt, làn da trắng mịn, đôi mắt óng ánh, mũi cao, trái lại bớt đi sự kiều diễm nhưng lại thêm phần vẻ đẹp non nớt, làm cho người khác không ngừng nghĩ đoán tuổi tác của tiểu cô nương này.
"Chàng cứ mãi nhìn ta như vậy làm gì chứ? Trên mặt ta có gì sao?"
Văn Tử Hi không được tự nhiên bởi bởi ánh nhìn chằm chằm của hắn, không thể không đưa tay lên sờ hai má của mình.
"Sao nàng lại trang điểm thành như này?" Ninh Hoài chuyển ánh nhìn, nghĩ nơi đây là ở trong cung, ngầm ổn định lại sự rực cháy trong lòng.
Văn Tử Hi kéo kéo vạt áo của mình, xoay một vòng: "Ta và biểu tỷ đang vui đùa đấy, tỷ ấy giả làm một công công thu dọn ác nhân rồi, ta cảm thấy vô vị, nên muốn trêu chọc chàng một tý."
Nàng lại than thở: "A da da, ai biết được chàng lại thông minh đến thế chứ, ngày cả mặt ta cũng chưa nhìn thấy là nhận ra rồi."
"Vết tích tối qua vẫn còn, sao ta không nhận ra chứ." Ninh Hoài thấp giọng nói, trong lòng bất chợt nghĩ tới sự sảng khoái vào tối qua hắn bấu lấy eo thon của nàng mặc ý đánh dẹp, nhìn ánh mắt của nàng bỗng lờ đờ.
Văn Tử Hi bỗng đỏ mặt, mở nhẹ cổ áo cúi đầu tìm xem rốt cuộc là chỗ nào lộ ra vết tích.
Ánh nhìn của Ninh Hoài cũng không làm chủ được mà nhìn lên theo.
Tiểu xấu xa này rốt cuộc là cố ý hay vô ý, trước mặt hắn lại dám to gan như vậy.
Khí thế trào dâng, Ninh Hoài hít một hơi thật sâu, trong lòng tự an ủi nói: Tiểu xấu xa này chắc là cố ý làm vậy, nên không thể xem là hắn ham mê sắc đẹp được nha.
"Đừng tìm nữa." Ninh Hoài vứt tay của Văn Tử Hi xuống, vừa chỉnh lại cổ áo cho nàng vừa giả bộ buộc miệng hỏi, "Nơi này có phải cách Châu Kỳ cung không xa phải không?"
"Vâng." Văn Tử Hi gật đầu, giống như một đưa trẻ ưỡn ngực ngoan ngoãn để hắn phủi thẳng áo cho, "Chàng đi qua rồi, từ nơi này đi một chút nữa là tới rồi."
Ninh Hoài phủi thẳng áo cho nàng xong, cười cười: "Lúc trước nơi này có người ta không tiện nắm tay nàng, nàng đi cùng ta tới Châu Kỳ cung một chuyến đi."
"Đi Châu Kỳ cung làm gì?" Văn Tử Hi hỏi.
"Nàng đừng hỏi, tới đó rồi nàng sẽ biết." Ninh Hoài cười một cách vô hại.
"Ồ." Văn Tử Hi học theo bộ dạng của tiểu thái giám trong cung cúi đầu theo sau Ninh Hoài.
Phò mã vào tẩm cung của công chúa tự nhiên sẽ không có người ngăn cản, Đỗ Thiên Thiên lại đang bận giáo huấn ác nhân không ở bên cạnh, Ninh Hoài lệnh cho mấy cung nữ và thái giám canh trực lui đi, còn mình dẫn theo công công tiểu Văn tử của hắn tiến vào phòng.
"Chàng muốn nói gì với ta vậy." Văn Tử Hi vừa bước vào phòng liền chơi đùa với vật trang trí trong phòng của mình.
Ninh Hoài khóa cửa lại, ôm lấy con người không biết nguy hiểm sắp tới vào trong lòng.
"Ta muốn làm
- chuyện
- đồng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!