Trong căn phòng phía đông của Ninh phủ ngọn đèn dầu sáng tỏ, bên ngoài thật yên tĩnh, ban đêm các nha hoàn gác đêm hầu hạ đã sớm đi nghỉ rồi, dù sao trong đêm thì công chúa và phò mã cũng không có thời gian rảnh rỗi để triệu hồi bọn họ.
Trong phòng, thân mình Văn Tử Hi dán chặt vào chân tường.
Cánh cửa đã bị người đóng chặt hoàn toàn rồi, trừ phi nàng có năng lực có thể nhảy tót lên xà nhà, nếu không thì đành giống như một con chuột nhỏ bị một con mèo lớn vồ được, không cần ăn vội, trước khi thưởng thức nhất định phải đùa bỡn tra tấn một phen.
Nàng đương nhiên không có năng lực có thể nhảy lên xà nhà rồi, chỉ có thể biến thành một con chuột nhỏ đang gặp hoàn cảnh nguy hiểm.
Ninh Hoài đóng cuốn tiểu thuyết của nàng trên tay, mặt nặng nề tối sầm, từng bước từng bước tiến lại gần người đang dính chặt vào tường kia.
Không khí bị hắn đè nặng xuống, Văn Tử Hi trong lúc hốt hoảng nhìn thấy được phía sau người hắn có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Văn Tử Hi lần này có được sự giáo huấn, sau một hồi tìm tòi vớ lấy một cái giá cắm nến giơ đằng trước người.
"Láo, láo xược!"Văn Tử Hi cố gắng giả bộ uy nghiêm, nhưng trong lời nói lắp lại lộ ra sự chột dạ, "Bổn công chúa lệnh, lệnh cho chàng, không được phép lại đây!"
"Chữ ở trên sách kia, là do nàng viết phải không." Ninh Hoài không hề để ý tới mệnh lệnh không thể làm hắn khiếp sợ của nàng, lạnh lùng nói, "Ngày trước ở thượng thư phòng học hành không dụng công như thế, tới hôm nay lại còn học cách chú giải lại rồi."
"Ai nói là ta viết! Chàng đừng, đừng có vu khống người khác!" Văn Tử Hi tựa vào tường mà mài người vào tường từng chút từng chút muốn cách xa hắn.
"Ta lại nhận không ra chữ nàng sao?" hắn cười nhạt, "Hay cho một Thục Dương công chúa yêu thích trai lơ, xin hỏi công chúa, người tính khi nào thì nạp thêm mấy chục trai lơ để sủng? Bọn họ và ta sau này vai vế ngang nhau, hay cứ đem ta xếp ở cuối cùng, chia sự sủng ái của người cho ta ít nhất đi."
Văn Tử Hi trong lòng bỗng hồi hộp, nàng phải giải thích như nào rằng bản thân chỉ là nhất thời xem tiểu thuyết hứng lên mà viết ra thôi, chẳng qua là nằm mơ giữa ban ngày trong mơ khiển trách khiển trách phò mã suốt ngày bắt nạt nàng.
Trong thực tế, nàng nào dám nạp, ánh mắt trước mặt làm nàng không tiêu hoá nổi.
"Trong lòng công chúa đã chọn được người thích hợp chưa? Là thế tử vương hầu gia hay là nam nhân ẻo lả đẹp đẽ? Chi bằng nói ra cho vi thần nghe thử, sau này còn cùng với các vị mới đến ở chung hòa hợp để cùng hầu hạ người?" hắn chỉ nhếch một bên khóe miệng lên cười khiến Văn Tử Hi run cả người lên.
Hai tay Văn Tử Hi cầm giá cắm nến che ở trước người mình, hắn mỗi lần tiến lên một bước là nàng liền dịch sang phía bên cạnh men theo tường.
Ninh Hoài cũng không bước lớn để bắt nàng, để nàng từng bước từng bước dịch về sau.
"Chàng, chàng sau này ngoan ngoãn một chút, nghe lời của bổn công chúa, bổn công chúa sẽ có thể miễn cưỡng không nạp trai lơ." Nàng chống một bên uy phong nói, "Cái đó, chàng muốn được chuyên sủng cũng được, chỉ c ần sau này không được sự cho phép của bổn công chúa, chàng không được đụng vào bổn công chúa."
"Chuyên sủng?" Ninh Hoài nghiêng đầu cười một cái, "Như hôm nay mà nói, công chúa những ngày này là chuyên sủng vi thần, vậy thần có phải nên cảm tạ ân sủng của người cho tốt không?"
"Hihi, không, không cần đâu." Văn Tử Hi cười gượng nói.
"Hừ." hắn hậm hực một tiếng, bước một bước lên trước, con mắt mang theo ánh nhìn khát máu: "thân phận công chúa cao quý là thật, nhưng ta một chức quan hàn lâm nhỏ bé, lại cứ muốn đụng vào người."
Văn Tử Hi lập tức xiêu vẹo bước nhỏ lùi về sau, lưng lại phanh lại một chút vì đụng phải tường.
Lời nói của hắn cũng đã bất giác mà ép người ta tới góc tường rồi.
Đằng sau không còn đường, Văn Tử Hi chỉ có thể giơ giá cắm nến lên nhắm về phía hắn: "chàng, chàng, chàng, đừng lại đây…ô!"
Đồ vật trong tay đã bị hắn giành lấy quăng sang một bên.
Ninh Hoài chống tay vây nàng ở góc tường, khóa chặt bờ môi đỏ anh đào luôn nói những lời hồ đồ chọc hắn giận.
Nàng không chịu ngoan ngoãn mở miệng, hắn một tay nắm chặt hai cổ tay nhỏ mảnh của nàng lại, một tay nhéo cái mũi của nàng.
Con người lúc hô hấp khó khăn sẽ không nín được mà tự mở miệng hít thở, hắn liền nhân cơ hội mà cho môi lưỡi của hắn tấn công vào.
Văn Tử Hi muốn cắn hắn, hắn lại bóp chặt vòm miệng nàng, khiến người ta chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, không thể ngậm miệng được.
Nàng bực hắn thô bạo, cơ thể mềm mại thơm tho trắng nõn không tự lượng sức muốn chống cái lưỡi đang thám thính vào phía trong miệng của mình ra ngoài, hắn lại cảm giác rằng nàng như vậy là tỏ ý muốn với hắn, truyền cho nàng rất nhiều nước của mình, nhìn nàng chịu không được nữa mà nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng xuống bụng một cách ngoan ngoãn.
Hắn thưởng thức đủ ngon miệng, phải tới lúc Văn Tử Hi bị hôn tới thiếu không khí mà sắp ngất đi mới chịu buông tha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!