"Ô ô… a Hoài" Văn Tử Hi vừa nhìn thấy Ninh Hoài liền cố giữ vẻ bình tĩnh, kéo ống tay áo của hắn, vểnh đôi môi đỏ tỏ vẻ vô cùng ấm ức.
Đỗ Thiên Thiên nhìn thấy chàng trai trẻ như thần tiên này đang bị biểu muội nhà mình dính lấy, liền lập tức phản ứng lại, ưỡn ngực nói với nam tử kia: "Nhìn thấy chưa, đây chính là muội phu của ta! Bộ dạng như ngươi mà muốn có được muội muội ta ư! Nằm mơ à!"
Muội phu tới thật là đúng lúc.
Văn Tử Hi có được sự giúp đỡ của Ninh Hoài, ôm lấy cánh tay của hắn, dùng sức trừng mắt với người đàn ông muốn đem nàng về làm vợ thứ ba mươi tám của hắn.
Ninh Hoài xoa xoa đầu Văn Tử Hi, nhẹ nhàng an ủi nàng một câu "Không sao rồi.", rồi lại quay đầu nhìn người nam nhân đối diện đang vừa trêu đùa thê tử của hắn.
"Ta là phu quân của nàng ấy." Ninh Hoài lạnh nhạt nói, song ánh mắt lại nổi lên một hàm ý lạnh đến thấu xương.
Mọi người xung quanh đều bất giác mà rùng mình.
Hai người đối diện này vóc dáng cũng không khác biệt lắm, chỉ là khí chất hoàn toàn không giống nhau, một bên yêu khí, một bên tuấn khí, hai bên nhìn đối phương với bầu không khí có chút giống như đang giương cung tuốt kiếm.
Văn Tử Hi căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng.
Trái tim bé nhỏ của thiếu nữ Đỗ Thiên Thiên đã bị kích động. Ai da hoàng cô mẫu gia a, này này này, hai người đàn ông này đẹp trai quá mất thôi, lại còn ánh mắt đưa tình nhìn nhau chăm chú, thật sự rất xứng, rất xứng, rất xứng..
Sau một hồi căng thẳng, yêu quái đối diện phải nhả ra trước.
Người kia đột nhiên cười một tiếng, không có ý muốn căng thẳng nữa, hắn chắp tay cung kính ngay thẳng vái chào Ninh Hoài một cái: "Tại hạ Hạ Cẩn, hôm nay không biết đã mạo phạm tới phu nhân, đã đắc tội nhiều, xin hãy lượng thứ."
"Hả?" mọi người quan sát xung quanh đang chờ xem hai người cãi nhau, mà tốt nhất là đánh nhau, bỗng chốc trên mặt đều hiện lên hai chữ thất vọng.
Văn Tử Hi thật không ngờ người vừa mới còn không khuất phục, không chịu thuận theo khi nãy đột nhiên trong chốc lát lại trở nên cung kính như vậy, cũng có chút mơ hồ.
Ninh Hoài sững sờ, cười nhạt nói: "Hạ huynh cho rằng như này là xong rồi sao?"。
"Cho qua đi, cho qua đi mà, chúng ta cứ coi như không đánh không quen biết đi, ồ, trời cũng sắp tối rồi, mọi người về đi thôi ha." Đỗ Thiên Thiên đột nhiên lao lên hòa giải. Chuyện này nói cho cùng cũng là nàng không phải, nếu như để hai người này đánh nhau thì tội của nàng lớn rồi.
Văn Tử Hi cũng giật nhẹ ống tay áo của Ninh Hoài.
Hạ Cẩn nhìn Đỗ Thiên Thiên lao ra với vẻ mặt ngượng ngùng liền cười một cái đầy thâm ý.
Hắn đem chiếc diều chim yến nhét lại vào trong tay Đỗ Thiên Thiên: "Cái này coi như ta đền tội, hôm nay mạo phạm vẫn mong cô nương rộng lòng tha thứ."
Đỗ Thiên Thiên nhận lấy chiếc diều, liếc mắt nhìn Hạ Cẩn một cái.
Hạ Cẩn lại tiến lên trước một bước làm một cái lễ với Văn Tử Hi: "Đều trách phu nhân dung mạo trẻ trung xinh đẹp, kẻ hèn mắt kém, không nhìn ra phu nhân đã có lang quân xứng đôi, mở miệng lỗ mãng, hạ mỗ kính mong phu nhân trách phạt."
"Thôi bỏ đi." Văn Tử Hi nói, cuối cùng cũng là nàng và Đỗ Thiên Thiên hai người trêu chọc trước.
"Hạ Cẩn?" Ninh Hoài thầm đọc cái tên này, nhìn người đàn ông đang cung kính thành khẩn xin lỗi trước mặt, cau mày lại.
……
Trời cũng tối rồi, Đỗ Thiên Thiên một mình quay về chỗ ở cũng không an toàn, tối nay bèn đi theo Văn Tử Hi.
Ba người quay về Ninh phủ.
Văn Tử Hi giới thiệu Ninh Hoài và Đỗ Thiên Thiên với nhau, Đỗ Thiên Thiên rất hài lòng với người muội phu khí chất anh tuấn, phóng khoáng thoát trần này, còn Ninh Hoài thì…
Nếu không phải Đỗ Thiên Thiên cứ sống chết bám lấy đằng sau Văn Tử Hi không buông, hắn sợ là đã đem Đỗ Thiên Thiên đi đáp xuống dòng sông Hộ thành rồi.
Dùng xong bữa tối đến giờ nghỉ ngơi, Đỗ Thiên Thiên thấy Ninh Hoài đi hầu hạ mẫu thân Giang Thị rồi, liền ôm cái gối cầm theo con diều mà hôm nay Hạ Cẩn đưa cho, đi tới phòng của Văn Tử Hi.
Hai người đã lâu không gặp nhau, trong lòng đầy những điều muốn nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!