Trước quầy bắn cung rất nhiều người chen lấn xem náo nhiệt, có người chỉ là hứng thú xem vụ việc này sẽ giải quyết như thế nào, có người đơn giản chỉ vì muốn xem nhiều một tí hai cô nương một cô trông rất trắng trẻo dịu dàng, một người xinh đẹp đầy khí phách, cũng có một vài tiểu cô nương lấy khăn che mặt, lén nhìn trộm vị công tử bắn cung kia nhiều một tí.
"Không tính không tính! Lúc nãy người giở trò! Thêm một ván nữa!" Đỗ Thiên Thiên một tay che chắn cho Văn Tử Hi đang muốn khóc ở sau lưng, một tay đầy hung hăng chỉ về phía vị công tử mắt bồ câu môi mỏng mũi cao vẻ mặt đầy phong lưu trước mặt.
"Ổ? Ta giở trò?"
Vị công tử vểnh môi đỏ còn hơn một số cô nương khác cười một cái, những bà lão trên 60 tuổi tới những đứa bé gái từ 6 tuổi trở xuống vây quanh đều bị nụ cười này đoạt mất cả hồn phách, không tự chủ được mà ai nấy cũng đều đỏ mặt.
Trong lòng của Đỗ Thiên Thiên cũng rất lo lắng, nhưng sau đó cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt lấy tay của Văn Tử Hi phía sau lưng ra ý với nàng đừng sợ.
"Cô nói thử xem, ta giở trò bằng cách nào? Nếu cô nói ra được, ta sẽ cho người đấu lại một ván, không nói được, thế thì ta……" ánh mắt nam nhân kia di chuyển tới người Văn Tử Hi với gương mặt lo lắng sắp khóc đang trốn ở phía sau Đỗ Thiên Thiên.
Văn Tử Hi cùng với đôi mắt bồ câu đẹp đẽ với vẻ trêu đùa của y nhìn nhau một cái, sợ tới lui về sau một bước, âm thầm đẩy đẩy eo của Đỗ Thiên Thiên, vội nói bên tai cô ấy: "Biểu tỷ, mau nói đi, hắn giở trò gì rồi."
"Nói đi nói đi." Xung quanh những người đi đường rảnh rỗi xem náo nhiệt đang kích động.
"Ngươi!" Đỗ Thiên Thiên chỉ vào mũi của người đó, một đôi mắt hạnh nhân mở to tròn giống như đang cực kỳ tức giận, nhưng bị cứng họng không nói nên lời.
"Ta làm sao?" kia đó nhìn ngón tay trắng trẻo của Đỗ Thiên Thiên chỉ thẳng tới trước mặt hắn nháy lông mày cười một cái.
Những cô nương vây xem xung quanh ôm lấy ngực nhìn thấy hành động đá lông nheo này của y tim đều đập thình thịch.
Đỗ Thiên Thiên cố lấy hơi, cổ họng động đậy như đang muốn nói câu gì đấy, nhưng lại không nói ra, bỗng tuột hết hơi, ngón tay đang chỉ vào mũi cao và thẳng của hắn hết sức mà buông xuống.
"Biểu tỷ, biểu tỷ." Văn Tử Hi nắm lấy vạt áo của Đỗ Thiên Thiên lắc đi lắc lại, lo lắng đến nỗi chỉ biết dẫm chân.
Vừa nãy nàng cùng với đô Thiên Thiên dạo tới nơi này, Đỗ Thiên Thiên từ nhỏ cùng với phụ thân luyện cưỡi ngựa bắn cung, kỹ thuật bắn cung rất tốt, nhìn thấy quầy bắn cung liền cảm thấy ngứa ngáy trong người muốn chơi thử.
Bắn trúng bia sẽ có thưởng, Văn Tử Hi thấy thích một chiếc diều chim yến to bảy màu, liền nài nỉ Đỗ Thiên Thiên thắng cho nàng.
Đỗ Thiên Thiên vui vẻ nhận lời, dáng vẻ tự tin, kéo cung vừa mới bắn ra ngoài, sau đó đột nhiên bên cạnh cũng có một mũi tên bắn ra, không chỉ trúng thẳng vào tâm bia, mà mũi tên kia trong lúc bay giữa không trung đầu mũi tên trực tiếp làm cho mũi tên bắn ra cũng Đỗ Thiên Thiên vỡ ra làm đôi.
Mũi tên này quả thật đặc sắc, ngay lập tức có người khen tốt.
Như thế vẫn chưa xong, ông chủ bảo người kia chọn phần thưởng, người kia nhìn quanh một vòng cái gì cũng không muốn, lại muốn con diều mà ban nãy Văn Tử Hi chọn kia.
Đỗ Thiên Thiên bị người ta trực tiếp làm vỡ đôi mũi tên vốn đã không vui rồi, không còn mặt mũi, lại nhìn đại nam nhân phong lưu đẹp đẽ hơn nữ nhi mấy phần còn muốn tranh giành diều với Văn Tử Hi, trong lòng liền tức giận, mặc kệ sự can ngăn của Văn Tử Hi tiến lên trước muốn lý luận với người kia, muốn thắng lại diều cho biểu muội Văn Tử Hi.
Người kia dường như sớm biết Đỗ Thiên Thiên muốn đến lý luận, nói rằng trước mặt hai vị tiểu nương tử xinh đẹp này muốn lấy diều này cũng được, chi bằng so tài bắn cung với hắn một lần nữa, nếu hắn thua, thì cho diều cho hai vị tiểu nương tử này. Còn nếu hắn thắng, cũng muốn từ trên người hai cô nương lấy một vật gì đó tốt.
Đỗ Thiên Thiên lấy hết tất cả những gì đáng giá trên người mình và Văn Tử Hi để cá cược, so tài với nam nhân kia, nào biết được mỗi lần đều bị hắn thắng một hai điểm, không những không thắng về được con diều kia, ngược lại còn thua hết tất cả những đồ đáng giá cho nam nhân kia.
Nam nhân kia nhìn những món đồ đáng giá được móc ra từ trên người Văn Tử Hi và Đỗ Thiên Thiên trước mặt cười một tiếng, chỉ lấy một cây trâm mà Đỗ Thiên Thiên cài trên đầu ban nãy rồi bỏ đi.
Như thế cũng xong rồi, sau đó trong lúc hắn đi vểnh môi cười nhạo trước mặt Đỗ Thiên Thiên một cái, nói rằng tiễn thuật của tiểu nương tử tinh xảo, tốt hơn đứa cháu ba tuổi của hắn một chút.
Lần này thật sự đã chọc giận Đỗ Thiên Thiên, rõ ràng lúc ở Giang Nam tiễn thuật của nhiều nam nhân đều không bằng nàng ấy, lần này lại bị hắn so sánh với đứa cháu ba tuổi của hắn, rõ ràng là xem thường mình.
Nàng bị người khác xem thường không bỏ qua được, túm lấy áo của người này không để hắn đi, nói cái gì cũng phải so tài lại một lần cho thật tốt, thắng lại danh dự mặt mũi.
Người kia hỏi nàng còn gì để cược không, nói rằng kim ngân châu báu trước giờ hắn không thiếu, chỉ là gần đây bên cạnh thiếu mất một người.
Đỗ Thiên Thiên vắt óc suy nghĩ, nhìn thấy biểu muội một mình đứng ở một góc tự mình cười đến ngớ ngẩn đứng xem kịch hay, kéo nàng tới cạnh hai người, nói rằng lần này nếu ta thua nữa, thì sẽ thua muội muội cho ngươi.
Nói xong còn kịp thời lấy tay ngăn chặn sự cự tuyệt và phản kháng của Văn Tử Hi.
Người kia nhìn Văn Tử Hi với gương mặt ửng đỏ đang bị tỷ tỷ của mình bịt lấy miệng một cái, lại cười nhìn Đỗ Thiên Thiên gân cổ lên muốn so cao thấp với hắn trước mặt, vui vẻ đáp ứng đấu thêm ba mũi tên.
Mũi tên đầu tiên, hai người đồng thời trúng tâm bia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!