Đống nhô lên trên giường kia động đậy, Ninh Hoài hốt hoảng lấy lại bình tĩnh, tay chân luống cuống thắt lại thắt lưng đã bung ra của mình.
Hắn đi tới ghế bên cạnh ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu: "Cô nương."
Đống nhô lên kia lại uốn éo ở bên trong, giống như con ve đang lột kén.
Cô nương trong chăn thò đôi chân thon gọn ra, trên chân của nàng đang mang vớ lưới, ống quần màu trắng nấn ná lên trên, lộ ra phần da thịt dường như còn trắng hơn cả chất liệu vải kia.
Ninh Hoài quay mặt đi nơi khác, làn da trắng nõn trên đùi cô nương kia biến mất trong chớp mắt không biết làm sao mà làm cho hắn đột nhiên nhớ lại ngày hôm trước lúc ở quê nhà Phong Hàm, Văn Tử Hi bị hắn đè lên người, hắn vén ống quần và tay áo nàng lên nhìn vết thương trên người nàng, lúc đó làn da trên người nàng cũng trắng nõn như vậy.
Ninh Hoài cắn răng, hai tay vẫn đang nắm lại thành nắm đấm.
Muốn hắn một đêm trước ngày tân hôn với Văn Tử Hi vui vẻ cùng với nha hoàn của nàng, hắn làm không được. Cho dù đây là chế độ, là quy định đi nữa.
Nếu đã là duy nhất của nhau, hắn cũng không muốn vượt quá giới hạn cho dù là một chút.
"Cô nương chắc cũng mệt rồi, đêm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Ninh Hoài đứng dậy, phần trán hơi cau lại nói với đống nhô trên giường.
"Ngài cũng vào đây cùng nghỉ ngơi đi." Âm thanh vọng ra từ trong chăn vừa sắc bén vừa tinh tế, giống như đang bị ai đó vê nặn cổ họng.
"Không cần đâu," Ninh Hoài đứng dậy, đi về phía tủ ngay góc nhà ôm một bộ chăn gối ra: "cô nương nghỉ trên giường đi, ta ngủ dưới đất."
Khi nghe câu nói này, đống nhô trong chăn giống như đột nhiên xoay người, sau đó âm thanh vừa sắc bén lại còn cách một lớp chăn kia vọng ra: "Phò mã gia, đây là quy định."
Giọng điệu chầm chậm của sự không vui và uy hiếp.
Ninh Hoài tạm ngưng tay đang trải chăn gối của mình, thở một hơi dài với đống nhô trên giường: "Ta biết đây là quy định, nhưng nếu, ta không muốn tuân theo quy định này thì sao?"
"Tại sao?" Người kia hỏi.
"Cô nương nếu chắc chưa có người mình thích, đợi sau này có rồi, tự nhiên sẽ rõ. Hơn nữa, đêm nay nếu ta và ngươi cùng tuân thủ quy định này, sau này nếu ngươi thật sự có người mình thích nhất định sẽ hối hận, và công chúa đang là người ta thích, nếu ta đêm nay ngủ cùng ngươi, trong lòng ta sẽ không yên." Ninh Hoài mở lời, khi nhắc tới hai chữ "Công chúa" trên môi xuất hiện nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt ấm áp.
"Nhưng mà ngài nếu không vào đây ngủ cùng ta thì ngày mai ta quay về nên bàn giao với hoàng hậu nương nương thế nào đây? Xin ngài đừng làm khó ta." Người kia quấn lấy chăn lăn một cái trên giường, "chỉ là một đêm thôi, phò mã gia hãy tuân theo quy định này đi, công chúa nhất định sẽ không nói gì đâu."
Ninh Hoài bất ngờ, ánh mắt kiên định: "Vẫn xin cô nương giúp ta một việc, ngày mai khi quay về ngươi cứ nói với hoàng hậu rằng ngươi và ta đã tuân theo quy định này, bất kể là ngươi nói ta tốt cũng được xấu cũng được, hậu quả ta sẽ tự gánh.
"Ngài!" Đống nhô trên giường đột nhiên rung nhẹ lên, giọng nói của người kia giống như đang tức giận, vừa giống đang cười.
"Đa tạ cô nương!" Ninh Hoài nhân tiện chắp tay vái lạy về phía giường một cái.
Một bầu không khí vắng lặng, chỉ có âm thanh của Ninh Hoài đang chỉnh lý chăn gối.
"Ngài nhất quyết không đến?" ngừời trên giường nói với vẻ tức giận, cổ họng không giống đang bị vê nặn khi nãy.
Ninh Hoài chợt cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ rằng mình nghĩ nhiều, vừa trải chăn vừa nói với cô nương phía sau: "Đêm tối rồi, cô nương ngủ sớm đi.
"Ngài không đến thật ư?!" Chỉ nghe thấy cái chăn trên giường bị "Hất" một tiếng vén ra, giọng nói phát ra vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.
Ninh Hoài bỗng ngưng tay đang bận trải chăn, sống lưng bỗng cứng đờ.
"Ninh Hoài, a Hoài, Hoài ca ca, không đến ư?" giọng nói quyến rũ người lại phát ra từ sau lưng Ninh Hoài.
Ninh Hoài ngẩn ngơ quay người về sau.
Dưới ánh đèn đong đưa, Văn Tử Hi mặc một bộ đồ cung nữ ngồi trên giường hắn, khuôn mặt bé nhỏ mang hơi đỏ do ở trong chăn quá lâu, con ngươi đen nhánh có màng nước mù mịt, khóe môi mang nụ cười gian xảo, biểu cảm cực kỳ giống con hồ ly đạt được mục đích, con người vẫn đầy sự kiều diễm vô hạn.
"Nàng......" Hắn thật sự không ngờ cô nương đêm nay lại là nàng, sự kinh ngạc và vui mừng trong ánh mắt thay đổi nhanh chóng.
Văn Tử Hi mang giày vào, chạy tới trước mặt Ninh Hoài: "Chàng không bằng lòng thực thi quy định này, ta càng không bằng lòng hơn chàng đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!