Nghe mọi người trong cung nói, từ sau cái ngày mà tân trạng nguyên tiến cung tạ ơn năm nay, Thục Dương công chúa vốn dĩ biếng nhác trước đây liền bắt đầu lấy danh nghĩa " thỉnh an" ngày ngày đều đi lui tới chỗ mẫu thân hoàng hậu Thành Dung.
Trong Ý Thâm cung, người phụ nữ đầu cài cây trâm kim tơ bát bửu nửa người nằm tựa trên chiếc giường mềm, nhìn đứa con gái đấm đấm gõ gõ không bố cục trên đùi bà.
"Mẫu hậu, nữ nhi cũng lớn rồi..." Văn Tử Hi quỳ gối ở trước giường và đấm bóp chân cho Thành Dung hoàng hậu, giả vờ ngoan ngoãn, không ngừng đấm bóp, "Nhị tiểu thư nhà Thừa tướng gia cùng tuổi với con, nghe Song Duyệt nói đang mang thai rồi"
"Nào có chuyện gả con đi dễ dàng như vậy, con gái mà không xấu hổ" Thành Dung hoàng hậu lấy hộ giáp chọc chọc lên trán của Văn Tử Hi.
Văn Tử Hi nhíu mày, vùi vào trong lòng của mẫu thân, mái tóc mượt cọ vào lồng ngực mẫu thân, "Xấu hổ gì chứ, người là mẫu thân của con nên con mới nói với người những điều này"
Thành Dung hoàng hậu cũng ôm con gái vào lòng, bà làm sao mà không biết được Văn Tử Hi mấy ngày nay ngày nào cũng chạy đến chỗ bà là vì chuyện gì chứ. Nghĩ lại những phản ứng của con gái vào cái ngày tân trạng nguyên tiến cung, bộ dạng với khuôn mặt phấn son và ánh mắt chất chứa đầy tình cảm không giống như bị tiếng sét ái tình, mà ngược lại giống như đã vừa ý người này từ rất lâu rồi.
Diện mạo của chàng tân trạng nguyên này cực kì ưu tú, rất hợp với con gái, nghe hoàng thượng nói vị tân trạng nguyên mồm miệng nhanh nhẹn, văn chương xuất chúng. Ngày hôm đó hoàng hậu ở trên thành lầu vừa nhìn cũng cảm thấy hắn ta mặt mày khí chất bộc lộ sự hòa nhã, mọi mặt đều rất tốt.
Là một người con rể tốt.
Thành Dung hoàng hậu thở dài một hơi, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của Văn Tử Hi, "Ta biết con mấy ngày nay hay tới là vì điều gì, ngày trước đâu có thấy con chịu khó tới thỉnh an như vậy? Vị tân trạng nguyên này....."
Văn Tử Hi vừa nghe mẫu thân chủ động đề cập, vội ra khỏi lòng mẫu thân ngồi đối diện mẫu hậu, cười toe toét, ánh mắt đầy sự trông đợi.
Thành Dung hoàng hậu liếc nhìn Văn Tử Hi, "Vị tân trạng nguyên này tất nhiên là rất tốt, cũng khó trách con thích hắn, chỉ có điều phụ hoàng con chân còn đang bị thương, chuyện này hắn ta cũng có liên quan, không phải chịu phạt cũng là tốt lắm rồi, bây giờ làm sao có thể lo cho con được."
"Cái quả hạt kia là con ném lên người chàng đó!" Văn Tử Hi nói, "Một chút cũng không liên quan đến chàng, không tin người cứ hỏi... người hỏi....."
"Hỏi ai? Con bây giờ bắt đầu bảo vệ cho tân trạng nguyên kia rồi sao? Còn thay hắn thanh minh nữa?" Thành Dung hoàng hậu trừng mắt nhéo tai nhi nữ còn mơ mộng này.
Văn Tử Hi lấy tay che cái tai rồi chạy đi, nàng hôm đấy cũng chỉ là muốn trêu chọc trộm hắn ta một chút thôi, lúc ném hạt vải còn đặc biệt trốn núp, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, đến một cái chứng cứ cũng không có, vô duyên vô cớ làm Ninh Hoài phải gánh họa.
"Vậy.... con.... con thích hắn mà." Văn Tử Hi che tai, quỳ gối cạnh bên chân mẫu thân.
"Nha đầu chết tiệt." Thành Dung hoàng hậu một tay vỗ lên đầu của Văn Tử Hi, "Những lời này mà con cũng nói ra miệng được, con mới gặp hắn ta có một lần mà đã nói ra được câu thích hắn? Chuyện này con cứ đợi đấy, ta bây giờ phải đi xem sổ sách cùng phụ hoàng con, con tự chơi một mình đi."
Văn Tử Hi bị mẫu thân không khách khí mà đuổi trở về, trên đường đi vặn chiếc khăn tay, cái miệng nhỏ bĩu cong lên trời.
Sao kiếp này muốn gả cho chàng mà lại khó đến vậy?
Nhưng điều đáng buồn nhất vẫn là hắn không biết được đường đường Thục Dương công chúa đang ở trong hoàng cung ưu sầu để làm thế nào mới có thể gả được cho hắn.
Lại nghĩ đến hình dáng hăng hái của hắn vào ngày được nhắc tên trên bảng vàng, trên gương mặt thanh tú vẫn còn khí chất thiếu niên. Kiếp trước từ sau khi hai người thành hôn, hắn luôn mang một bộ dạng trưởng thành từng trải thể hiện trước mặt nàng. Thời gian lâu rồi, kí ức trong nàng về bộ dạng lúc ban đầu của hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Văn Tử Hi vò vò đầu, kiếp trước sao phụ hoàng và mẫu hậu có thể hài lòng về Ninh Hoài đến thế?
Lúc trước, sau khi hắn tiến cung vào con đường làm quan, phụ hoàng và mẫu hậu cứ ở bên tai nàng nhắc mãi chuyện hứa sẽ đem nàng gả cho Ninh Hoài, nói nhiều đến mức còn khiến nàng nhất thời giận dỗi rồi tự ý trốn ra khỏi cung, ra khỏi cung còn bị một tên cướp háo sắc theo dõi, là Ninh Hoài khi đó vô tình đi ngang qua và cứu được nàng, còn đưa nàng quay trở lại hoàng cung.
Dường như từ sau lần này, phụ hoàng mẫu hậu mới thật sự định chuyện hôn sự của hai người.
Văn Tử Hi nhớ lại cái đêm lễ hội đèn hoa đăng, đầu tiên là nghĩ tới tên cướp hung ác và vô lễ với nàng, tiếp theo lại nghĩ đến một Ninh Hoài từ trên trời giáng xuống, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.
Nàng lúc trước buông thả, sau khi bị cấm túc còn nói là do Ninh Hoài cố ý dàn dựng, nhưng không nghĩ tới đêm đó cũng là lần đầu tiên Ninh Hoài gặp nàng, giống như lần cuối chàng nói với nàng, là nhất kiến chung tình.
Nếu Kiếp trước đã kết duyên từ lễ hoa đăng, chi bằng lại để chàng làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu nàng một lần nữa?
Chàng đối với nàng lại là nhất kiến chung tình, nàng về tới cung liền xin ngay phụ hoàng và mẫu hậu gả nàng cho vị trạng nguyên vừa cứu nàng một mạng này.
Tới lúc đó, họ cũng không có lý do nào để từ chối.
Song Duyệt thấy công chúa lơ đãng đi trên đường, tư tưởng không tập trung, như đang suy nghĩ điều gì, chốc lát lại nhíu mày, chốc lát thì thở dài, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, rồi một chốc bỗng nhiên lại cười toe toét.
"Song Duyệt, có phải sắp tới lễ hội hoa đăng rồi phải không?" Văn Tử Hi cười hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!