Chương 22: (Vô Đề)

"Phần thưởng gì?" Văn Tử Hi thật sự không ngờ không cắn người còn được phần thưởng.

Nếu như mãi như thế này Ninh Cốt Đầu không phải ngày ngày đều có xương thịt gặm không hết hay sao.

Ninh Hoài không thấy sự mong chờ trong mắt của Văn Tử Hi, bèn nói thêm: "Phần thưởng này nàng nhất định thích."

"Ồ?" Văn Tử Hi chợt có chút hứng thú, nàng từ nhỏ tới lớn cái gì chẳng nhìn thấy qua, bây giờ đoán chỉ khi tặng ngôi sao trên bầu trời thì nàng mới cam lòng liếc nhìn một cái, hắn lại có một thứ có thể làm cho nàng "Nhất định thích" ư.

Văn Tử Hi ngồi trên giường, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt áp sát của Ninh Hoài, nhìn đôi mắt hắn như đang cười không biết sao lại nhớ đến trước kia tại điện Dưỡng Vinh lén lén lút lút nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu cũng như vậy, mặt hai người áp sát vào nhau, phụ hoàng không biết đã nói những gì, trong lúc mẫu hậu ngẩng đầu trả lời liền nhân cơ hội ấn phía sau đầu của mẫu hậu phong tỏa đôi môi đang muốn nói chuyện của mẫu hậu.

Nàng đột nhiên chợt bừng tỉnh dậy: "Chàng. Chàng không phải là sẽ hôn ta chứ?"

Nếu như phần thưởng này là nụ hôn của A Hoài cũng không tệ, nàng chắc chắn là thích vô cùng.

"Hở?" Ninh Hoài ngớ người ra.

Văn Tử Hi vừa thấy trong ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Hoài thì biết là nàng đã nghĩ quá nhiều, giữa hai người mỗi nắm tay, ôm ấp cũng đều là nàng chủ động, vừa nói vậy mà đã đỏ mặt sao có thể tiến bộ nhiều trong chốc lát được, thở dài: "Quà gì? Chàng nói đi."

Ninh Hoài móc ra một cái bọc bằng vải từ đằng sau, mặt có chút đỏ: "Là cái này."

Văn Tử Hi nhìn thấy bọc quà kia, ồ một tiếng.

Ninh Hoài cẩn thận nhìn Văn Tử Hi: "Hay là, nàng muốn...... hôn?"

Nếu công chúa muốn hôn, phận làm thần tử cho một cái cũng không phải không được.

Khuôn mặt của Văn Tử Hi cũng đỏ lên trong chốc lát: "Ai, ai muốn hôn chứ. Ta chẳng qua là tùy tiện nói vậy thôi, con người chàng sao lại nghĩ nhiều đến vậy chứ?"

Ninh Hoài bối rối, rốt cuộc là ai nghĩ nhiều đây?. Ngôn Tình Hài

"Giúp ta mở ra," nàng dùng cằm ra ý với cái bọc trong tay chàng, "Tay ta không tiện, mở không ra."

Ninh Hoài nhấp môi, nhẹ nhàng mở cái bọc trong tay ra, trong đó là chiếc hộp gỗ chữ nhật, đen đen thô kệch trông rất bình thường.

"Chàng tặng ta chiếc hộp này sao?" Văn Tử Hi chỉ chỉ chiếc hộp trong tay Ninh Hoài "Kiểu dáng ư. Ơ. Thật sự rất đặc biệt."

Nàng chưa từng thấy qua chiếc hộp nào có kiểu dáng bình thường đến vậy, thậm chí bình thường đến mức xấu xí.

"Không phải hộp," Ninh Hoài lắc đầu hết cách nói, "Ta tặng nàng chiếc hộp này làm gì chứ, là đồ nằm trong chiếc hộp này."

"Thế chàng mở ra cho ta xem đi?" Văn Tử Hi tựa lưng ngồi phía đầu giường, sau lưng lót vài cái đệm mềm.

Trong chiếc hộp xấu xí này có thể đựng được gì chứ?

Ninh Hoài đưa nắp hộp trước mắt Văn Tử Hi, sau đó, từ từ mở ra.

"Wow!" Văn Tử Hi mắt sáng lên, cơ thể ngồi thẳng dậy.

Là kẹo đồ chơi bằng đường.

Đường mật ong được đúc thành một con hươu đang chạy, có thể nhìn thấy trên đầu con hươu là sừng mới mọc rất sống động. Phần chân của con hươu được xiên bởi một cây tre, ngoan ngoãn nằm trong chiếc hộp gỗ được lót miếng giấy dầu.

Ninh Hoài cầm lấy kẹo đồ chơi bằng đường lên đưa một vòng trước mặt Văn Tử Hi: "Cái này có thích không?"

Chiều hôm qua hắn quay đầu lại nhìn thấy Văn Tử Hi đang ngã người trên mép cửa sổ kiệu, nhìn chằm vào kẹo đồ chơi bằng đường trong tay tiểu thương đang bán kia cứ nuốt nước miếng không thôi. Ánh mắt trông thấy thèm trước giờ ngay cả lúc nhìn hắn cũng không có. Hắn biết nàng nhất định muốn ăn kẹo đồ chơi bằng đường kia, hôm nay trong lúc xuất phát từ nhà của Lý Thành Thủy vội lén đi mua một cây, lại sợ trên đường đi lắc lư đè vụn kẹo đồ chơi bằng đường dễ vỡ kia, bèn hỏi mua một chiếc hộp gỗ từ tiểu thương để đựng.

"Chàng mua nó từ khi nào?" Văn Tử Hi cười hỏi, đưa đôi bàn tay đang bọc chiếc vải xô dày, "Đưa cho ta."

Trong lúc đầu ngón tay của nàng vừa đụng tới cây xiên tre kia, Ninh Hoài đột nhiên rút tay về sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!