Văn Tử Hi không muốn ở lại trong Lý phủ thêm nữa, Giang Thị sau khi được Lý Thành Thủy đón về phủ tĩnh dưỡng khá lâu cũng rất nhớ nhà, Ninh Hoài hỏi qua ý của hai người, nói với Lý Thành Thủy hôm nay sẽ đưa mẫu thân và Văn Tử Hi về nhà.
Lý Thành Thủy khi biết công chúa mới tới được một ngày là không muốn tiếp tục ở lại nhà của hắn nữa sợ run lên, còn tưởng rằng do hắn không tiếp đãi chu đáo ở chỗ nào làm cho công chúa không vui, mới sáng đã dẫn Lưu thị và Lý Nguyên "tạ tội" với Văn Tử Hi.
"Công chúa, hu hu...... Vi thần đón tiếp không chu đáo...... hu hu hu...... vẫn mong công chúa tha tội." Lý Thành Thủy dẫn theo thê tử con gái quỳ trước Văn Tử Hi, ba người đều không ngừng lau nước mắt, trong đó Lý Thành Thủy khóc giống kích động chân thật nhất, nước mắt không ngừng chảy xuống như không cần tiền mua vậy, tình cảm đau thương kia xém chút làm cho Song Duyệt trước giờ vẫn luôn đa sầu đa cảm bị hắn ảnh hưởng mà khóc theo.
Văn Tử Hi ngồi trên cái ghế, tay chống cằm thở một hơi dài: "Ta nói ngươi tiếp đãi không tốt khi nào?"
Sức tưởng tượng của nhà này nếu mà đi viết truyện, những người viết truyện trong kinh thành chắc hẳn đều thất nghiệp hết.
Lý Thành Thủy hỉ một đống nước mũi, vừa muốn vẫy xuống đất, nhưng chợt nhận ra rằng Thục Dương công chúa vẫn còn đang nhìn, bèn lặng lẽ đưa nước mũi chùi vào vạt áo của mình: "Công chúa mới ở nhà thần được một buổi tối mà đã đi rồi, đây không phải vi thần tiếp đãi làm cho công chúa không hài lòng gì rồi sao? Công chúa, nếu người không hài lòng cái gì người nhất định nói cho vi thi biết, thần sẽ sửa!"
"Xin công chúa nói rõ...... hu hu......" Lưu thị và Lý Nguyên phía sau cũng đang cầm khăn tay lau nước mắt.
Tiếng khóc lúc trầm lúc bổng ồn tới làm người ta đau đầu.
Văn Tử Hi học theo điệu bộ xoa xoa huyệt thái dương của hoàng hậu Thành Dung: "Các ngươi tiếp đãi rất tốt, ta không có gì không hài lòng cả, chỉ là ta và Ninh Hoài còn có chút việc, mẫu thân của hắn cũng muốn về nhà, không phải vì các người."
Cũng không thể bảo ngươi đập phá đi hoa viên tồi tàn kia của nhà ngươi phải không.
"Thật...... thật không?" Lý Thành Thủy từ trong ngực lấy một chiếc khăn tay thêu hoa hồng màu hồng đào ra lau lau nước mắt trên mặt.
Văn Tử Hi tay vẫn cứ đỡ trán: "Lý đại nhân ngươi......Ơ...... là một đại nhân tốt."
Chẳng qua là hành sự hơi khoa trương, nói chuyện hơi nịnh bợ một chút, bây giờ xem ra còn có...... một chút yêu thích đặc biệt khác thôi.
"Đa tạ công chúa!" Lý Thành Thủy nghe được sự tán dương của Văn Tử Hi, khấu đầu xuống đất kêu to một cái, vừa nãy khuôn mặt tròn nước mũi đầm đìa lập tức cười tươi như một đóa hoa nở rộ.
Khả năng nói khóc là khóc, nói cười là cười còn lợi hại hơn bổn công chúa——Văn Tử Hi nhếch nhếch miệng.
Nhà Ninh Hoài không đủ ở, Văn Tử Hi chỉ mang theo Song Duyệt, những thị vệ tùy tùng đi theo đều được sắp xếp ở lại trong phủ Lý Thành Thủy, còn mình cùng với Ninh Hoài về nhà của hắn.
Văn Tử Hi và Ninh Hoài mỗi người cưỡi một con ngựa đi trước, bệnh tình của Giang Thị chưa khỏi hẳn không chịu được gió cũng không đi được xa, cùng với Song Duyệt ngồi trong chiếc kiệu của lý Thành Thủy sắp xếp.
Ra khỏi huyện thành, cây cỏ trên núi phía tay trái um tùm dưới ánh nắng mặt trời, nước suối trong khe núi thỉnh thoảng phát ra âm thanh leng keng như âm thanh của miếng ngọc bội và vòng ngọc đụng vào nhau, bên tay phải là vùng hoàng dã với địa hình đơn giản, cánh đồng từng lớp từng lớp trải dài ngay ngắn.
Văn Tử Hi cuối cùng cũng không cần vội lên đường cùng với Ninh Hoài, vì thế suốt đường đi thấy cái gì đấy mới mẻ thích thú đều xuống ngựa tỉ mỉ quan sát.
Mới ra khỏi thành chưa được bao lâu thì đã kéo Ninh Hoài đi ngắt hoa dại nhổ cỏ, bắt sâu cho chim ăn.
"A Hoài, đó có phải là cây hoa dành dành không?" Văn Tử Hi chỉ tay về một cái cây nở rất nhiều hoa trắng không xa hỏi.
Ninh Hoài gật đầu: "Phải."
Văn Tử Hi rất là thích hoa dành dành, lại là lần đầu thấy nở trực tiếp trên cây, bèn hỏi: "Thế ta có thể hái hai bông không?"
Nhìn cây này có vẻ đã có chủ nhân rồi.
Ninh Hoài nhớ cây này là của nhà Điền nha đầu, nói: "Có thể hái vài bông, nhưng đừng hái nhiều quá."
"Ưm!" Văn Tử Hi xoay người xuống ngựa, nhấc cái váy lên chạy đi hái hoa.
Ninh Hoài cũng xuống ngựa, dặn dò kiệu phu đưa mẫu thân về nhà, không yên tâm Văn Tử Hi một mình chạy đi, lập tức đi theo Văn Tử Hi hái hoa.
Đang là mùa hoa dành dành nở rộ, từ đằng xa có thể ngửi được mùi hương đấy.
Văn Tử Hi nhón chân hái một bông hoa nở rộ nhất, đưa gần mũi ngửi thật sâu: "Thơm thật đấy."
Ninh Hoài bắt chéo tay ở sau lưng im lặng đứng ở sau lưng nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!