"Công chúa, tới rồi." Bên tai truyền tới một giọng nữ giòn giã của Song Duyệt, mang tâm trạng trôi xa của Văn Tử Hi trở lại.
Văn Tử Hi đứng trên lầu thành, quay đầu lại thấy phía sau mà nàng ấy đã đi qua đoạn bậc đá lầu thành dài dài kia, rồi bổng nhiên cười thành tiếng.
"Con cười gì đấy, đợi không được rồi ư?" Thành Dung Hoàng Hậu dẫn Văn Tử Hi đứng trên thành lầu ngọ môn.
"Đâu có."Văn Tử Hi đỏ mặt, và nói "uhm…, vị tân khoa trạng nguyên đây tên là gì vậy?"
"Không phải đã nói qua với con rồi ư, là Ninh Hoài." Hoàng Hậu Thành Dung dẫn Văn Tử Hi đứng vững sau rào chắn nhấp nhô ngay giữa ngọ môn .
"Ninh Hoài." Văn Tử Hi trong miệng nói mãi hai từ, đôi mắt đung đưa triền miên hướng về bên ngoài ngọ môn.
……
Đây là lần đầu tiên nàng gặp chàng ta. Văn Tử Hi cầm cái quạt và che đi nửa mặt lại, và trái tim nàng đập thình thịch. Không ngừng ngước cổ hướng về bên ngoài thành, gót chân nhón lên như sắp nhảy lên vậy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hôm nay tới tạ ơn của tân khoa trạng nguyên.
" Có cô nương nào nóng vội như con chứ, vẫn chưa tới giờ nữa. " Thành Dung Hoàng Hậu không ngờ con gái mình lại nóng vội đến thế, không nhịn được và nhắc nhở.
Văn Tử Hi không nhón chân nữa, "Sao chậm thế chứ."
Song Duyệt nhạy bén mang quả vải đem theo ra cho Văn Tử Hi ăn trước.
Chờ đợi sau khi ăn cũng không quá nhàm chán đến thế, Văn Tử Hi dựa trên hàng rào của bức tường cung điện cao gần tới ngực nàng, lặng lẽ tách vỏ quả vải ăn để giết thời gian.
Thành Dung Hoàng Hậu nhìn đứa con gái trở nên ngoan ngoãn trở lại sau khi được ăn, vừa cười vừa lắc đầu. Ngước nhìn lần nữa, quả nhiên thấy ai đó đi tới từ đằng xa.
"Mau nhìn kìa, tới rồi." Thành Dung Hoàng Hậu vỗ vỗ lưng của Văn Tử Hi.
"Này ..." Văn Tử Hi vừa nuốt một quả vải trắng như bánh trôi nguyên tiêu, vừa nghe mẫu thân nói người tới rồi, vội vã nhả hạt vải ra trong tay, để lại phần thịt thơm mềm nhai trong miệng. Hai tay chống vào hàng rào và nhón chân, nhìn về phía xa.
Có ba người, từ bên phải là Bảng Nhãn, đôi tóc mai hoa râm, thân hình khom khom, thiết nghĩ là học hành chăm chỉ mười mấy năm trời. Thám hoa bên trái ngược lại thì trẻ trung, làn da trắng, môi như được tô son, là người có dung mạo hơn người, chỉ là khi so với người bên cạnh hắn thì thấy được cao thấp, âm u mờ nhạt.
Ở giữa, một chàng trai mặc hồng bào cưỡi con ngựa trắng dẫm lên bông hoa rơi từ từ đi tới, nhìn từ xa có thể thấy được chàng ta mặt mày trong sáng, và khuôn mặt không giống với 2 người bên cạnh tràn đầy vẻ vui mừng suồng sã, ngược lại hơi nhếch môi, khí chất khắp người lạnh lẽo như gió mùa tháng 5.
Các đốt ngón tay của Văn Tử Hi đè trên hàng rào đến mức xanh trắng, thịt vải trong miệng nàng ta quên nuốt, nhìn chăm chú bóng dáng tuấn tú mạnh mẽ cưỡi trên lưng ngựa kia.
Trái tim càng đạp càng nhanh, và mí mắt đột nhiên bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.
Nhớ lại kiếp trước bao dung, tôn trọng, ưu ái của chàng dành cho nàng.
Sau khi chàng ta bước vào con đường làm quan thì không ngừng thăng quan tiến chức, bận rộn đến mấy cũng chưa từng lạnh nhạt với nàng một chút nào, ngày ngày tá túc lại trong phủ, nàng không để chàng ta chạm vào nàng, nhưng chàng ta ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.
Người đàn ông tốt như vậy, tại sao nàng lúc trước không cần.
"Nhìn thấy chưa?" Thành Dung Hoàng Hậu kéo cơ thể sắp chui ra khỏi hàng rào của con gái, "Giấu cẩn thận một chút, để họ phát hiện rồi cũng không hay."
Văn Tử Hi lặng lẽ đảo trở lại với sự ẩm ướt trong mắt, đứng nghiêng người trốn phía sau hàng rào cao, nghiêng đầu nhìn bóng dáng chàng dần dần tiến đến.
Ninh Hoài, kiếp trước là do thiếp không tốt, nhưng ông trời đã cho thiếp thêm một cơ hội nữa, lần này, thiếp hứa sẽ đối xử thật tốt với chàng, giống như kiếp trước mà chàng đã đối xử tốt với thiếp vậy?
"Chúng ta đi thôi, họ cũng sắp qua cổng thành rồi." Thành Dung Hoàng Hậu nhắc khẽ, cô con gái nhìn chằm chằm vào anh chàng tân khoa trạng nguyên, trong mắt nàng dường như chất chứa sự dịu dàng đã lâu, trong lòng thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên hai người gặp nhau
"Đi thôi vậy?" Văn Tử Hi nói, nàng đã thấy Ninh Hoài của nàng rồi, nhưng Ninh Hoài lại không chú ý đến nàng.
"Hôm nay chủ yếu là để con tới xem trước, không phải đều đã thấy rồi sao? Vẫn chưa xem đủ ư?
Văn Tử Hi có chút không nỡ, thu bàn tay của mình lại, đột nhiên sờ thấy hạt vải nàng ta vừa nhổ và mỉm cười.
"Mẫu hậu ơi người đợi con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!