"Công chúa, công chúa, đoạn đường phía trước không dễ đi, người cưỡi ngựa rất dễ bị ngã." Ninh Hoài vội ruổi ngựa về phía công chúa, "Chúng ta đi thêm một hai ngày nữa là có thể tới nơi rồi, đến lúc đó thần lại tìm cho người một chỗ đất trống bằng phẳng để người cưỡi ngựa được không?"
Trên ngựa lắc lư, mái tóc dài buộc lên của Văn Tử Hi cứ đưa qua đưa lại, trên người mặc một bộ y phục màu trắng kiểu dáng nhìn không ra nam hay nữ, cổ áo, tay áo, vạt áo đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn một cách tinh xảo, phức tạp. Nàng khẽ nâng cằm, sống lưng ngồi đến ngay thẳng, trên gương mặt toát ra một thần thái kiêu ngạo và nét quý tộc vốn có từ khi sinh ra của nàng, thoạt nhìn lại thấy tăng thêm phong thái ung dung, phóng khoáng hơn cái sắc mặt lo âu của Ninh Hoài kia.
Trong mắt Ninh Hoài có chút kinh ngạc.
"Mỗi năm khi đi săn, phụ hoàng đều dắt ta theo, từ bé đã biết cưỡi ngựa, ta không sợ thì chàng sợ cái gì." Văn Tử Hi lấy chiếc roi ở trên yên ngựa ra, "A Hoài, chàng còn nhát gan hơn cả đệ đệ ta nữa."
Văn Tử Diên lần đâu tiên đi săn khi vừa tròn bốn tuổi, thị vệ ôm hắn lên ngựa một cái là nó bị dọa đến phát khóc, nói là sợ cao, Thiệu Chân Đế chỉ có thể ôm nó trong lòng tập luyện mất mấy tháng nó mới dám tự ngồi trên lưng ngựa một mình. Sau này để hắn tự cưỡi ngựa một mình cũng vậy, rõ ràng là con ngựa ngoan ngoãn nhất, nhưng chỉ cần vừa chạy hơi nhanh chút là hắn liền oa oa kêu gào, không lo kéo dây cương cho ngựa chậm lại, trái lại còn buông dây, bịt chặt hai mắt của mình lại.
Văn Tử Hi lúc đó ruổi ngựa vượt qua, nhìn thấy Văn Tử Diên đang bịt mắt hét chói tai, bèn dừng ngựa lại giúp hắn, còn hung hăng, xem thường cái tên thái tử gia nhát gan này.
"Được được được, là thần nhát gan, công chúa ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa đi được không?" Ninh Hoài nghiêng đầu về phía Văn Tử Hi.
Ninh Hoài đã từng đảm bảo trước mặt hoàng thượng hoàng hậu là nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Văn Tử Hi, hoàng thượng mới đồng ý cho công chúa đi cùng hắn, nếu trên đường có bất trắc gì, đừng nói bảo hộ công chúa bất lực là tội lớn, đáng trách hơn là để bị thương người thê tử còn chưa cưới của hắn—bị sứt một tý da cũng không được!
Văn Tử Hi bình thường nghe lời Ninh Hoài nhất, kiếp này hắn nói gì nàng cũng đều ngoan ngoãn nghe theo, lần này cũng vừa định đồng ý lời thỉnh cầu của hắn, nhưng lại nghĩ tới trên xe ngựa tròng trành, lắc lư, hiếm thấy nàng từ chối: "Ta không muốn, trong xe ngựa chơi không vui."
Nói xong, Văn Tử Hi liền cầm roi ngựa chuẩn bị chạy đi, nhưng ngựa còn chưa bị đánh tới mông, thì đuôi roi đã bị người cầm chặt.
Ninh Hoài tay mắt lanh lẹ đã nắm lấy roi ngựa mà Văn Tử Hi giơ lên, đuôi roi đánh vào lòng bàn tay của hắn có chút đau, hắn nghiêm mặt nói: "Văn Tử Hi!"
Văn Tử Hi bỗng dưng sửng sốt, mãi đến khi con tuấn mã đánh mũi phát tiếng phì phì bên dưới mới hoàn hồn trở lại.
Đây hình như là Ninh Hoài, lần đầu tiên gọi cả họ tên của nàng?
"Người đừng có làm loạn, đoạn đường phía trước người chưa từng đi qua, không quen thuộc, nhìn kiểu này mấy ngày trước ở đây có lẽ đã mưa, mặt đất nói không chừng bùn lún rất sâu, có thể còn có đá lăn, cưỡi ngựa thật sự rất nguy hiểm." Ninh Hoài cưỡi ngựa càng tới gần Văn Tử Hi, duỗi tay muốn lấy cái roi ngựa từ trong tay Văn Tử Hi ra.
Tay Ninh Hoài vừa mới đụng tới đuôi roi, Văn Tử Hi lập tức giấu về phía sau, nhăn mày nhìn người đàn ông trước mặt: "Chàng hung dữ với ta."
Ba chữ "Văn Tử Hi" từ trong miệng Ninh Hoài nói ra thật là không dễ thương chút nào.
Ninh Hoài vừa nghe thấy Văn Tử Hi nói hắn hung dữ với nàng liền có chút cảm thấy ngượng, còn không phải là vì nàng luôn làm cho hắn cảm thấy lo lắng, vẫn cứ duỗi tay dài ra đủ để lấy roi ngựa trong tay Văn Tử Hi, có điều ngữ khí có chút chậm lại: "Người cứ đưa roi ngựa cho ta trước."
Văn Tử Hi không dao động, ngoảnh mặt quay đi, như là đang tức giận.
Ninh Hoài thấy nàng một mực cự tuyệt, cúi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới một lúc, trên mặt lại bắt đầu đỏ lên, che miệng ho khan một tiếng, cuối cùng chậm rì rì mà nói, "ừm, công chúa……. ngoan~"
Chàng cố ý đọc rõ chữ "ngoan" thật dài ra, giống như kẹo mạch nha ngọt ngào.
Lần này khẳng định không hung dữ với nàng nữa rồi.
Ba chữ "Công chúa ngoan" này vừa nói ra, Văn Tử Hi còn đang cau mày lúc nãy, khóe miệng không tự chủ được bắt đầu hé lên, năm ngón tay đang nắm chặt chiếc roi ngựa dường như sắp buông ra.
Ninh Hoài thấy tay nàng nới lỏng ra, liền vội vàng lấy cái roi, nhưng tay chàng vừa đụng tới cái roi, Văn Tử Hi dường như nghĩ ra điều gì rồi đột nhiên lại nắm chặt nó.
"Ta có thể đưa cái roi cho chàng, nhưng chàng phải đáp ứng với ta một điều kiện." Văn Tử Hi nâng nâng cằm, nhếch mép giống như một con hồ ly nhỏ gian xảo vừa trộm được đồ ăn.
Ninh Hoài vừa nhìn biểu cảm của nàng là biết ngay nàng lại có chủ ý cổ quái cơ trí gì nữa rồi, còn cẩn thận hỏi: "Điều kiện gì? Thần chỉ không mong người gặp nguy hiểm gì khi cưỡi ngựa thôi."
Văn Tử Hi hướng về phía Ninh Hoài chớp chớp mắt: "Điều kiện này, ta đảm bảo không nguy hiểm."
Ninh Hoài đưa tay về phía Văn Tử Hi: "Được, có điều người phải đưa cái roi cho ta trước."
"Được thôi." Văn Tử Hi miệng đồng ý, một chân rút ra khỏi bàn đạp ngựa rồi nhảy vút một cái, toàn thân đã ở trên yên ngựa ngồi phía trước Ninh Hoài
Lần này là giống như một con hồ ly linh hoạt.
Vừa đúng lúc Ninh Hoài đang dang tay ra, chỉ có thể thuận thế đỡ lấy một thứ đột nhiên lao tới, trong mũi ngửi thấy một mùi hương thơm dịu nhẹ, thoang thoảng, vừa cúi đầu liền phát hiện trong lòng mình đã có thêm một tấm thân ngọc ngà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!