Chương 11: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, đại biểu chư học sĩ Hàn Lâm Viện vào Đại Minh Cung báo cáo công tác chức vụ với hoàng thượng. Lý Nhân Chử đặc biệt dắt theo Ninh Hoài, nói hắn mới tiến vào con đường làm quan, nên cần phải rèn luyện nhiều hơn.

Dạo gần đây quốc dân được xem như rất yên ổn, mùa màng năm nay cũng rất tốt, lương thực khắp nơi dồi dào, chiến sự Tây Bắc cũng liên tục báo cáo thắng lợi, biên quan yên định vô phạm.

Thiệu Chân Đế lại hỏi thêm một vài câu, Lý Nhân Chử để Ninh Hoài đáp, Ninh Hoài một chút cũng không sợ, từng chữ từng chữ đáp rất trôi chảy.

Thiệu Chân Đế nghe xong gật gật đầu, báo cáo kết thúc liền để mọi người về trước, riêng chỉ có duy nhất Ninh Hoài ở lại, kêu hắn cùng với Thiệu Chân Đế cùng đi ngự thư phòng một chuyến.

Ngự thư phòng được trang trí tinh xảo hơn các cung điện khác, khắp nơi đều bày những bức họa văn chơi chữ, Ninh Hoài chỉ nhìn hai bức họa treo trên góc tường dường như không chớp mắt, bức nào bức nấy cũng đều là của các tác gia nổi tiếng.

"Mọi việc ở Hàn Lâm Viện đều tốt chứ?" Thiệu Chân Đế ngồi xuống.

Ninh Hoài quỳ ngay thẳng đáp: "Tạ hoàng thượng quan tâm, Hàn Lâm Viện mọi thứ đều tốt, Lý Chưởng Viện không chê thần ngu dốt, còn chỉ dạy cho thần rất nhiều thứ."

"Vậy thì tốt." Thiệu Chân Đế nói, "Ngươi không chê chức quan biên soạn hàn lâm ngũ phẩm thấp sao?"

Ninh Hoài quỳ gối cúi đầu: "Thần không dám, chức quan dù cho cao thấp, chỉ cần có thể tận tâm tận lực làm việc cho hoàng thượng, vì hạnh phúc của bá tánh thì cũng xứng đáng."

Thiệu Chân Đế cười cười: "Rất tốt."

Người tuy là chỉ để cho Ninh Hoài một chức quan ngũ phẩm, nhưng có thể ở lại trong kinh làm việc, lại là Hàn Lâm Viện, tiền đồ vô lượng. Quan chức trạng nguyên năm trước tuy đều cao hơn hắn, nhưng đều bị phân đi khắp các nơi, ở lại trong kinh phần lớn cũng đều là quan chức cực kì bình thường. Ân sủng này, người ngoài quan trường tất nhiên không nhìn ra được.

Thiệu Chân Đế nói tiếp: "Ở đây cũng không có ai, ta hỏi ngươi mấy việc riêng, ngươi phải thành thật trả lời."

Ninh Hoài cúi đầu: "Vâng."

Thiệu Chân Đế bưng chén trà trước mặt lên, thổi thổi lá trà nổi trên mặt nước, uống một ngụm: "Ta nhớ ngươi đã từng đến nhược quán, có từng hứa hôn hay thành thân chưa?"

Ninh Hoài nắm tay thu thu: "Thần chưa thành thân, chưa hứa hôn."

Thiệu Chân Đế gật đầu nói: "Ta có một nhi nữ non nớt, bướng bỉnh, ngươi cũng biết, ngày lễ hoa đăng chạy ra khỏi cung chơi còn bị rơi xuống nước, là ngươi đã cứu mạng nó."

Ninh Hoài nghĩ tới Văn Tử Hi, lông mi giãn ra: "Thần may mắn cứu được công chúa, vẫn còn mong hoàng thượng không trách phạt thần cứu người chậm trễ, để công chúa bị lạnh."

"Đâu có." Thiệu Chân Đế xua xua tay, "Ngươi nhất định cũng đoán được hôm nay ta tìm ngươi là vì chuyện gì, đứa con gái nhỏ của ta tuy bướng bỉnh, nhưng rốt cuộc nó cũng là nhi nữ cưng duy nhất của ta và hoàng hậu, dung mạo phẩm hạnh đều rất tốt, lại mới đến tuổi cài trâm chưa bao lâu, tân trạng nguyên ngươi cũng lớn hơn công chúa không nhiều, rất xứng đôi, nên hôm nay ta làm chủ đem công chúa giao cho ngươi, thế nào?

Chọn một ngày tốt, thành thân với nó."

Ninh Hoài trong lòng phức tạp, trầm ngâm một lát, đầu cúi xuống mặt đất: "Thần tạm thời không thể lấy công chúa."

"Hả?!" Thiệu Chân Đế ngạc nhiên rơi nước trà trong miệng.

Lời này Ninh Hoài vừa nói ra, đằng sau giá sách ngự thư phòng bỗng vụt ra một nữ nhi mặc một bộ đồ màu xanh nhạt.

Văn Tử Hi ngón tay run run chỉ vào Ninh Hoài đang quỳ trên mặt đất: "Ninh, Ninh Hoài, chàng nói gì?!"

Nàng biết hôm nay phụ hoàng dự định chỉ hôn cho nàng và Ninh Hoài nên đã xin âm thầm tới xem Ninh Hoài đồng ý như thế nào, Thiệu Chân Đế cũng thuận theo công chúa, để nàng núp sau giá sách ở ngự thư phòng nghe chuyện.

Ninh Hoài nhìn ánh mắt hoảng loạn đột nhiên toát ra từ Văn Tử Hi: "Thần chỉ là tạm thời không thể lấy công chúa. Thần…"

"Tại sao vậy?!" Văn Tử Hi ngắt lời hắn.

Nàng thật lòng thích Ninh Hoài lâu như vậy, biết được Ninh Hoài cũng thích nàng, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể cùng chàng kết thành nhân duyên, lại không thể ngờ rằng hôm nay chàng lại nói chàng không lấy nàng!

Ninh Hoài vội dập đầu nói: "Khẩn cầu hoàng thượng cho thần một ít thời gian, mẫu thân thần ở quê nhà còn đang bệnh nặng, không chịu đi cùng với người mà thần phái đi đón vào kinh, thần nhớ mong mẫu thân, hy vọng sớm có thể trở về chăm sóc mẫu thân, đợi sức khỏe của mẫu thân thần tốt hơn rồi, thần sẽ cùng đưa người vào kinh. Thần bây giờ còn chưa biết bệnh tình cụ thể của mẫu thân ra sao.

Sợ những ngày tháng lui tới như này sẽ không ngắn, nên tạm thời không thể ở lại trong kinh để lấy công chúa."

Đôi lông mày đang cau lại của Văn Tử Hi sau khi nghe xong mới giãn ra chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!