Văn Tử Hi cầm lấy điểm tâm cắn một miếng, lại cầm lấy một miếng đưa cho Ninh Hoài: "Chàng luôn bận nhất định là đói rồi, ăn một miếng đi."
"Không cần đâu, tạ công chúa." Ninh Hoài không nhận lấy điểm tâm mà nàng đưa, hắn không thích ăn những thức ăn ngọt mà các cô nương thích ăn cho lắm.
Văn Tử Hi đưa miếng điểm tâm vào trong miệng của mình.
"Đừng ăn nhiều quá, cẩn thận sau này đau răng." Ninh Hoài thấy nàng mãu ăn những điểm tâm ngọt ngấy, thường ngày cũng không thích uống trà, cứ thích uống sữa bò mật ong, không chịu được bèn nhắc nhở.
Văn Tử Hi vừa ngừng miệng, tròng đen mắt xoay một vòng, Ninh Hoài đang…… quan tâm nàng?
Ninh Hoài bây giờ đã bắt đầu quan tâm nàng rồi!
Văn Tử Hi vui đến mức vội bỏ điểm tâm trong tay xuống, "Được được được, ta không ăn nữa, A Hoài không cho ta ăn thì ta không ăn."
Ninh Hoài gần đây nghe nàng gọi một tiếng hai tiếng "A Hoài" gọi đến vô cùng trôi chảy, mặc dù hắn chấp nhận tình cảm của nàng nhưng quan hệ giữa hai người cũng chưa quang minh chính đại, bèn nói: "Công chúa nhỏ tiếng một chút, ở Hàn Lâm Viện người cứ gọi thần là Ninh sư phụ hoặc là Ninh Hàn Lâm đi, hoặc gọi tên thần cũng được, xưng hô này mà để người khác nghe được sẽ không hay."
"Không được, chàng không phải nói ta có thể gọi chàng là A Hoài khi không có ai hay sao, bây giờ ở đây không có người ngoài, tại sao ta lại không thể gọi chàng là A Hoài chứ?" Văn Tử Hi dùng lý tranh luận, "Ta chẳng muốn gọi chàng cái gì Ninh sự phụ Ninh hàn lâm đâu, chàng là A Hoài, A Hoài, A Hoài."
Văn Tử Hi tướng mạo xinh đẹp, giọng này cũng vô cùng mềm mại, Ninh Hoài mặt đỏ tía tai bởi tiếng tiếng "A Hoài" mềm mại của nàng, lại trở nên lo sợ bên ngoài nếu có đồng lieu đi ngang qua sẽ nghe thấy, ép giọng vội nói: "Công chúa, công chúa nhỏ tiếng một chút, đừng gọi nữa, Hàn Lâm viện không phải chỗ riêng tư đâu."
Văn Tử Hi dương như không nghe thấy lời nói của hắn vậy, cứ mong muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt của hắn, vẫn cứ một tiếng hai tiếng "A Hoài" gọi mãi không ngừng.
Ánh mắt Ninh Hoài đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ dường như có bóng người ngang qua, lòng khẩn trương, vồ lấy một miếng điểm tâm trên bàn của Văn Tử Hi nhét vào miệng nói mãi không ngừng của nàng.
"Ua, ua!" Văn Tử Hi bất thình lình bị nhét đầy mồm bánh điểm tâm hạt thông bách hợp.
Ninh Hoài đút bánh điểm tâm vào trong miệng nàng: "Công chúa ăn điểm tâm, ăn một ít điểm tâm, đừng gọi nữa."
"Ua ua ua!" Văn Tử Hi cảm thấy điểm tâm đó lại bị chàng nồi nhét vào trong cổ họng, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng trở nên ngứa, bắt đầu không chịu được nữa và bị sặc.
"Khặc! khặc khặc!" Văn Tử Hi chống bàn ho sặc sụa, bánh kem trong miệng phun hết ra ngoài, vụn bánh bắn tung tóe vào toàn thân Ninh Hoài.
Ninh Hoài không ngờ sẽ làm cho nàng sặc, nhìn nàng sặc đến long trời lỡ đất, xém chút bủn rủn tay chân, lập tức phản ứng đưa tay vỗ lưng cho Văn Tử Hi.
"Công chúa, công chúa người không sao chứ, thần nhất thời lỗ mạng, thần, thần không phải cố ý." Ninh Hoài thầm trach mình hành sự không biết nặng nhẹ, thấy nàng ho đến nỗi trong lòng đau nhói khó chịu vô cùng, bàn tay to vỗ trên lưng nàng để nàng đỡ hơn.
Cổ họng Văn Tử Hi đều là vụn bánh kem, căn bản không rảnh để quan tâm lời nói của Ninh Hoài, chống bàn một tiếng lại một tiếng ho, một tiếng ho đầy khô rát xem chút nữa là ói ra ngoài.
Ninh Hoài thấy bộ dạng này của nàng hối hận muốn chết, nàng muốn gọi sao không cho nàng gọi, dù sao hắn cũng đã bày tỏ cõi lòng với nàng rồi, bị người khác nghe thấy thì cứ cho người khác nghe thấy, mối quan hệ của hai người cũng không phải cứ giấu diếm cả đời.
Thấy tiếng ho của Văn Tử Hi dần dịu đi, Ninh Hoài mới ngưng vỗ tay trên lưng nàng chạy đi rót một cốc trà trong cho nàng.
"Công chúa súc miêng trước đã." Ninh Hoài đưa trà cho Văn Tử Hi, khuôn mặt đầy vẻ ấy náy.
"Ua~" Văn Tử Hi cuối cùng cũng ho xong, cảm giác hai bên sườn của mình đau vô cùng, chống eo đứng thẳng dậy.
Ninh Hoài khi nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, trong lòng càng tự trách.
Văn Tử Hi vẫn còn hít thở sâu, một khuôn mặt bé nhỏ trắng mịn thường ngày ho đến đỏ bừng lên, đôi lông mi dài dài kia cũng bị nước mắt làm ướt hết, khóe mắt còn đọng lại hai hàng lệ trong, đầu tóc cũng bù xù lên, vài chụm tóc đen mượt bị mồ hôi dính trên mặt, hé nhẹ môi, xung quanh đôi môi đỏ hồng là những vụn bánh ngọt và nước dãi dính lại với nhau, cả người nhếch nhác vô cùng.
Văn Tử Hi chẳng có thời gian nhìn biểu cảm của Ninh Hoài, một tay cầm lấy cốc trà trên tay Ninh Hoài để súc miệng.
Vừa nuốt một ngụm nước thì bị người cầm chặt vai xoay người lại.
Ninh Hoài cúi nhẹ người xuống đối diện với Văn Tử Hi, trong mắt toàn bộ là sự thương xót: "Xin lỗi, thần quá lỗ mãng, xin lỗi."
"Hả?" trong mắt Văn Tử Hi vẫn còn có hơi nước mù mịt.
Ninh Hoài càng thêm yếu lòng, nhìn bờ môi nàng vẫn còn một ít nước dãi dính dính, chủ động đưa tay lau cho nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Người sau này muốn gọi thần như nào thì gọi như thế, cò người cũng được không có cũng được, thần đều nghe theo người. Xin lỗi, đều tại thần hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!