Hai mươi mốt
- Đến lầu Bất Như Vi Xướng!
Khi ta đề xuất muốn đến lầu Bất Như Vi Xướng, Hồ Cảnh Viêm kinh hãi đến mức nhảy bật lên khỏi ghế.
Ta khăng khăng đáp rằng chỉ muốn đến đó xem qua một lần thôi.
Mạnh Du Du ôm đầu, Nhị ca thở dài. Ta định giậm chân ăn vạ để được toại nguyện, nhưng cũng biết chẳng ích gì.
Hồ Cảnh Viêm hỏi ta:
"Thưa Công chúa, người nghĩ mình lợi hại hơn cả trinh sát của Tiểu Lỗ tướng quân sao? Người đến đó làm gì, bắt ma hay bắt người? Nữ tử đến kỹ viện, chỉ có thể là bắt gian thôi."
Ta thấy ý tưởng này rất hay, bèn nói với Hồ Cảnh Viêm:
"Đúng vậy, bắt gian, chúng ta nghĩ cách ra khỏi cung, ngươi giả làm tướng công của ta, ta giả vờ ghen tuông, Mạnh Du Du là tỷ muội của ta, đến lúc đó nàng ấy có thể nhờ Tiểu Lỗ tướng quân sắp xếp một thuộc hạ giả làm ca ca ta."
Thân ca ca luôn tin rằng mình sẽ được lập làm thái tử nên bận rộn vô cùng. Tuy huynh ấy vẫn đối xử tử tế với ta, nhưng hai huynh muội ít khi gặp mặt. Vì vậy, khi tìm người giả mạo huynh ấy, lòng ta không cảm thấy quá áy náy.
Cuối cùng ý tưởng hoang đường của ta đã được thực hiện thành công, ngay cả bản thân ta cũng không ngờ tới điều này.
Đầu tiên, Tiểu Lỗ tướng quân hẹn ta ra khỏi cung đi thuyền ngắm hoàng hôn vào buổi chiều, ta lấy cớ người đông không tiện nên chỉ đưa Nguyệt Lang lên thuyền hoa. Thuyền hoa bốn bề đều che màn the.
Trên thuyền, ta và Nguyệt Lang đổi quần áo cho nhau, rồi lấy cớ lấy đồ cho Công chúa, dùng thuyền nhỏ đưa ta đi, sau đó đổi một cung nữ khác đã được chọn kỹ, miệng kín như bưng để thay thế ta.
Thật ra nam nữ không được phép đi riêng với nhau ở trên thuyền, Tiểu Lỗ tướng quân hỏi liệu chuyện này có ảnh hưởng đến danh tiếng của ta không.
Ta đáp:
"Cả kinh thành đều biết việc tìm phò mã cho ta khó đến mức nào. Hiếm hoi gặp được một người còn chịu cùng ta đi thuyền, dạn dĩ một chút thì có sao? Người ta chỉ bàn tán rằng Công chúa muốn lấy chồng đến phát cuồng, chỉ mong lấy được tướng công trước khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi."
Tiểu Lỗ tướng quân cười đến nỗi lộ ra hàm răng trắng.
Tiếp theo, sau khi ta thành công đổi lên bờ thì nhanh chóng chui vào xe ngựa của Mạnh Du Du để thay đổi trang phục một lần nữa.
Tỷ tỷ Mạnh Du Du đã xuất giá, bên cạnh tỷ ấy có một nhũ mẫu già rất giỏi về trang điểm, Mạnh Du Du đã mượn bà ấy về đây.
Vị nhũ mẫu này búi tóc cho ta, kẻ lông mày đậm nét và dài, xoắn những lọn tóc mai, điểm một chút son đỏ khiến khóe miệng ta cong lên duyên dáng. Chỉ trong chốc lát, ta đã hóa thân thành một thiếu phụ trẻ trung.
Ta đeo một tấm mạng che mặt nửa kín nửa hở, quay đầu lại thấy Mạnh Du Du đã hóa trang thành một người tỷ tỷ táo bạo, y phục trên người đầy hoa lá sặc sỡ, trông buồn cười đến nỗi ta suýt thổi bay cả mạng che mặt.
Lúc xuống xe, phía sau là hai võ giáo đầu Tiểu Lỗ tướng quân cho mượn, ban đầu ta nói chỉ cần một người đủ rồi, nhưng Tiểu Lỗ tướng quân cứ bảo vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Hồ Cảnh Viêm đã dán một chùm râu giả nhỏ lên mặt từ lâu, hắn ta tự biến mình thành bộ dạng mặt chuột đầu dê, lúc này đã vào trong lầu uống rượu.
Vì Hồ Cảnh Viêm xếp hàng thứ sáu trong Hồ gia, nên ta quyết định gọi hắn ta là Hồ Lục.
Đoàn người đi bắt gian xông vào lầu Bất Như Vi Xướng nhanh như chớp, khi vào đến nơi, ta ngưng khí đan điền, hét lớn: Hồ——Lục——、Hồ——Lục——
Cả căn phòng lập tức chìm trong tĩnh lặng.
Hai mươi hai
- Nữ quỷ
Đám bảo tiêu đánh thuê trong lầu vội vàng vây lại, nhưng hai võ giáo đầu dũng mãnh chỉ cần ba đá năm đấm đã hạ gục được tất cả.
Ta và Mạnh Du Du theo sau hai võ giáo đầu xông thẳng lên, rất nhanh đã đi tới được tầng trên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!