Sáu mươi mốt
- Mặc cả
Đại sư Vong Trần đã cúng dường rất nhiều tiền xả thân cho chùa Phổ Tế, vì vậy trụ trì cho ông quyền tự do cực lớn.
Thuộc hạ của ông có thể đến bàn bạc công việc với ông bất cứ lúc nào, mỗi tháng ông có thể ra ngoài vài ngày để xử lý các công việc.
Đối với sự xuất hiện của Tống Tuyết Ngọc, ông cũng không cảm thấy lạ lẫm, trong kinh thành đang hỗn loạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi biết được thân phận của Tống Tuyết Ngọc, ông vẫn rất bình tĩnh sắp xếp nơi ở cho bà ta, trốn trong lầu Bất Như Vi Xướng là một lựa chọn tốt.
Tống Tuyết Ngọc nói với ông, nếu Tống Tường Dận muốn tìm bà ta vẫn có thể tìm được, nhưng có lẽ trên người bà ta có thứ Tống Tường Dận muốn, có thể dùng để mặc cả.
Đại sư Vong Trần nghe xong lập tức cười, tất cả việc mặc cả đều có thể giao cho ông xử lý.
Sở dĩ Tống Tường Dận gấp rút tạo phản là vì thần y đoán định ông không sống được bao lâu nữa, nhiều nhất chỉ còn sống được ba bốn năm.
Thời trẻ, lênh đênh trên biển trong thời gian dài, sau khi về kinh thành, lúc nào cũng phải lo toan tính toán, đã tiêu hao hết sức lực của ông.
Dưới sự sắp xếp của đại sư Vong Trần, Tống Tường Dận biết được nữ nhi mình đã uống bí dược của triều Tiền Ngụy, có được thân thể trường sinh bất lão, sau khi uống máu của bà ta cũng có công hiệu kéo dài tuổi thọ.
Đại sư Vong Trần hoàn tục từ chùa Phổ Tế, tự mình chăm sóc Tống Tuyết Ngọc, bảo vệ bà ta. Định kỳ có thái giám trong cung đến lầu Bất Như Vi Xướng, lấy máu của Tống Tuyết Ngọc.
Nhưng Tống Tuyết Ngọc không nói cho Tống Tường Dận biết, sau khi uống máu này sẽ ra sao.
Tống Tường Dận cảm thấy mình vô cùng sáng suốt khi huấn luyện Tống Tuyết Ngọc thành một quân cờ xuất chúng. Ngụy Hy Tông yêu thương nữ nhi mình đến mức còn cho bà ta uống tiên dược trường sinh.
Tống Tường Dận thậm chí còn cảm thấy ghen tị và bất mãn với điều này.
Sáu mươi hai
- Hậu quả
Sau khi không còn phải lo lắng về vấn đề tuổi thọ nữa, Tống Tường Dận vội vàng mở rộng hậu cung của mình. Nữ tử xinh đẹp đến từ nước ngoài bầu bạn bên cạnh ông giờ đã già và vừa hay qua đời trước khi được phong làm Hoàng hậu.
Tống Tuyết Ngọc không hề nói cho ông biết rằng, sau khi uống máu của bà ta thì ông sẽ không thể sinh con nối dõi nữa, thậm chí dần dà về sau ông sẽ mất đi ha. m m. uốn cùng cảm giác.
Tuy vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, đói khát và mọi nỗi khổ, nhưng rồi trong tương lai ông sẽ không còn nếm được mùi vị của bất kỳ món ăn ngon hay rượu ngon nào, cũng không còn cảm nhận được niềm vui từ ca múa và sắc đẹp nữa. Đây chính là những gì mà một khổ hạnh giả phải trải qua.
Đến khi Tống Tường Dận phát hiện ra vấn đề này thì trong hậu cung đã có một phi tần xuất thân từ gia tộc Tiền Ngụy sinh ra một nhi nữ. Không lâu trước đó, ông còn tổ chức ăn mừng linh đình việc Công chúa ra đời, điều này có nghĩa là ông vẫn có thể tiếp tục sinh thêm nhiều con cái.
Bấy giờ Tống Tường Dận mới phát hiện ra rằng Tống Tuyết Ngọc đang trả thù mình một cách vô cùng độc ác. Những phi tần biết được khao khát có con của ông nên đã nghĩ ra trò mượn giống để sinh con. Ông buộc phải tìm cách gi. ết ch. ết Công chúa này, sau đó tung ra lời đồn về lời nguyền của tiền triều.
Tống Tường Dận hiểu rằng, Tống Tuyết Ngọc đã dùng cách này để thể hiện sự tồn tại của mình, ông không thể ngăn được miệng người đời bàn tán.
Tin đồn về lời nguyền tiền triều được lan truyền rộng rãi, Tống Tuyết Ngọc nghĩ rằng một ngày nào đó bà ta nhất định sẽ lợi dụng tin đồn này để đưa muội muội mình ra khỏi cung đình tàn nhẫn đó.
Bà ta dám chắc rằng Tống Tường Dận sẽ dùng muội muội của mình như một công cụ để lôi kéo các quyền thần, bà ta có thể dùng máu bản thân để làm điều kiện trao đổi.
Tống Tường Dận tuyên bố sẽ không uống máu của Tống Tuyết Ngọc nữa. Ông phong muội muội của Tống Tuyết Ngọc làm Ninh Viễn Công chúa và gả cho Hoắc La. Từ đó về sau, ông cũng không còn thân cận với hậu cung nữa mà chỉ tập trung bồi dưỡng người nam nhi duy nhất, nỗ lực hết sức để củng cố chính quyền Đại Ngu.
Tống Tường Dận nhắn với Tống Tuyết Ngọc rằng ông sẽ trở thành một vị minh quân được người đời ca tụng và ghi chép. Dù Tống Tuyết Ngọc có dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể làm tổn hại đến Đại Ngu một chút nào.
Lịch sử được viết cho kẻ chiến thắng, dù Tống Tuyết Ngọc có sống lâu trăm tuổi thì có ích gì, vốn dĩ bà ta chỉ là một quân cờ, giờ đây lại trở thành một con quái vật không phải người không phải ma!
Sáu mươi ba
- Huyết thống
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!