Chương 11: (Vô Đề)

Năm mươi mốt

- Bà ta đến

Ngày hôm đó trong điện Thánh Kinh, Trần Quý phi kể với ta, khi Đồ Đồ vừa sinh ra, bà ta đã định tự tay bóp cổ nàng ấy đến chết.

Trần Quý phi nhất định phải sinh được Hoàng tử đầu tiên sau khi phụ hoàng đăng cơ, hơn nữa lúc đó thấy phụ hoàng né tránh không gặp ta đã khiến bà ta vô cùng hoảng sợ.

Nhưng bà ta không đành lòng, bà ta tưởng mình đã dùng sức mạnh siết cổ giết Đồ Đồ rồi, ai ngờ một lát sau Đồ Đồ lại khóc lên.

Cứ thế, sau khi không cho bú đến ngày thứ ba, Đồ Đồ vẫn không chịu chết đi, đêm đó Trần Quý phi nghĩ không thể kéo dài thêm được nữa, khi vừa giơ tay lên thì bà ta đã ngất đi.

Lúc bà ta tỉnh dậy, cửa sổ đã mở, hình như người trong cung của bà ta đều đang ngủ mê mang, bên ngoài cửa sổ có một nữ tử đang bế đứa con của bà ta, nói với bà ta rằng mình sẽ đưa đứa bé đi.

Bà ta chạy tới, muốn hỏi nữ tử này là ai, vừa đến gần cửa sổ thì cảm nhận được một luồng khí lạnh, mặc dù thời tiết đã nóng nực nhưng bà ta vẫn thấy lạnh đến tận xương tủy.

Nữ tử này vừa quay người đã lập tức biến mất.

Sau đó Trần Quý phi chỉ nói mình vừa sinh tam Hoàng tử chưa đầy ba ngày đã mất, người hầu sợ bà ta đau lòng nên mang đi chôn ở một nơi vắng vẻ.

Có đôi khi trong cung sẽ xử lý đơn giản những đứa trẻ chết ngay sau khi sinh, vì cho rằng như thế là điều không may mắn, cũng sợ phi tần buồn phiền ảnh hưởng đến sức khỏe, sau đó họ chỉ cần tụng kinh vài ngày là được.

Từ đó bà ta bắt đầu sống trong cơn ác mộng xa hoa.

Ta không đồng cảm với Trần Quý phi, nhưng ta hy vọng Đồ Đồ hạnh phúc, nên ta mới giúp bà ta che giấu tất cả. Ta yêu quý vị muội muội này, dù ta chỉ gặp muội ấy được hai lần nhưng ta vẫn yêu quý muội ấy.

Ban đêm ta nằm trên giường nghĩ về chuyện của Đồ Đồ mãi nên không ngủ được. Một làn gió lạnh ùa tới, ta xoay người ngồi dậy, trực giác cho ta biết rằng Tống Tuyết Ngọc đã đến.

Ban đầu khi nghe Trần Quý phi kể Tống Tuyết Ngọc từng vào cung nói chuyện với bà ta, ta đã sợ đến nỗi mỗi đêm đều đóng kín cửa sổ và cửa ra vào, dù có nóng chết cũng không dám để ma vào.

Nhưng nay nghe Đồ Đồ nói Tống Tuyết Ngọc không muốn giết ta nữa, nhất thời ta đắc ý nên quên đề phòng, không đóng cửa sổ và cửa ra vào kỹ như trước đây.

Ta gọi Nguyệt Lang, chỉ nghe một giọng nói vang lên:

"Nàng ấy ngủ rồi, để ta nói chuyện với ngươi một lát."

Năm mươi hai

- Là người hay ma

Dưới ánh nến thắp đêm trong phòng, ta nhìn thấy rõ gương mặt của Tống Tuyết Ngọc.

Đồ Đồ nói đúng, dù ngũ quan của chúng ta rất giống nhau nhưng khi nhìn kỹ lại hoàn toàn khác biệt. Bà ta trông có dòng máu của phụ nhân ngoại quốc rất rõ ràng, còn vẻ ngoại quốc trên người ta đã rất nhạt nhòa.

Tống Tuyết Ngọc có vẻ đẹp rực rỡ, dung nhan kiều diễm, so với bà ta thì quả thật ta nhạt nhòa hơn nhiều.

Ta không biết nên gọi bà ta là gì, run giọng gọi một tiếng: Tổ cô cô.

Tống Tuyết Ngọc bị ta làm cho bật cười, bà ta nói:

"Ngươi luôn là một đứa trẻ thú vị, nên ta không nỡ giết ngươi."

Ta hỏi bà ta là người hay ma, bà ta đáp:

"Ta là thi hài không mục nát, là ma sống."

Ta rất muốn được khóc òa lên, nhưng lại không thể nào khóc nổi.

Tống Tuyết Ngọc nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!