Chương 1: (Vô Đề)

Một

- Chuyện hoang đường của tiền triều

Từ nhỏ ta đã được sủng ái nhất, bởi ta là Công chúa duy nhất trong cung.

Theo truyền thuyết, triều Đại Ngu bị nguyền rủa bởi tiền triều, vì vậy các Công chúa trong cung khó lòng sống sót, hoặc khó sinh, hoặc chết non, hoặc mất sớm. Cho đến nay chưa có Công chúa nào sống quá hai mươi lăm tuổi.

Năm nay ta mười lăm tuổi, cũng coi như là đã sống được khá lâu rồi.

Thế nhưng từ trước cho đến nay Đại Ngu cũng chỉ mới trải qua bốn đời Hoàng đế, vẫn còn cơ hội phá bỏ lời nguyền và nuôi dưỡng được một vị Công chúa sống thọ trăm tuổi.

Ngươi hỏi có phải ta sắp chết rồi không ư?

Ta không biết, ta không biết mình là một hồn ma ngắn ngủi đã thích ứng với lời nguyền, hay là người may mắn có thể phá vỡ lời nguyền.

Lời nguyền của triều Đại Ngu bắt nguồn từ việc vị Hoàng đế khai quốc đời thứ nhất đã dùng chính nhi nữ của mình để lật đổ tiền triều

- nước Ngụy.

Nước Ngụy là một triều đại kỳ lạ, ở đó cực kỳ trọng nam khinh nữ.

Theo ghi chép trong tác phẩm

"Tiền Ngụy Quái Đản Ký" của một văn nhân triều này:

Từ Hoàng hậu đến nữ nhân nông thôn của triều Tiền Ngụy, khi sinh nữ nhi phải lấy tro đen bôi mặt ba ngày, rồi dùng nước mắt rửa đi, tục đó gọi là tẩy hối.

Nếu không khóc được, dù phải châm kim hay ngửi giấm chua, họ cũng phải kích cho ra nước mắt, nếu không cả nhà sẽ không vui.

Do đó, đa số gia đình sinh nữ nhi đều thẳng tay dìm chết, để tránh phiền phức của việc tẩy hối.

Qua nhiều đời, dân số triều Ngụy ngày càng suy giảm, không còn cách nào khác đành ban hành Lệnh cấm dìm nữ nhi, ai dìm nữ nhi sẽ bị đánh ba mươi trượng, đày đi một nghìn dặm; tái phạm sẽ bị đánh tám mươi trượng, đày đi ba nghìn dặm.

Tuy nhiên lệnh cũng chỉ là một tờ giấy trắng, phong tục dìm chết nữ nhi vẫn chưa dừng lại, thậm chí còn xuất hiện tục mượn củi lưu hành khắp nơi.

Khi một nhà có người sinh nở, hàng xóm bên cạnh sẽ hỏi có củi không, hôm nay không có củi, mong được giúp đỡ một chút.

Nếu sinh nam nhi, họ sẽ trả lời rằng nhà ta cũng không có củi, nhưng có một chén rượu mừng.

Nếu sinh nữ nhi, họ sẽ nói có thể cho mượn một bó nhỏ. Rồi cuốn đứa bé vào trong củi, để hàng xóm ném vào bếp lò.

Họ cho nhau mượn củi, đồng lòng che giấu, lý trưởng nơi đó đều xem như không thấy.

Trong làng chỉ có người giàu có mới nuôi một hai nữ nhi, chủ yếu dùng để kết thân với các hào môn thế gia khác. Hoặc người nghèo có ba nam nhi, giữ lại một nữ nhi để làm việc giặt giũ quét dọn.

Nữ nhân triều Ngụy chỉ chú trọng việc nữ công may vá, hiếm có người nào biết chữ biết văn. Ngay cả trong hậu cung của Hoàng đế cũng không hiếm gặp cảnh phi tần, hay thậm chí là cả Hoàng hậu không biết chữ nào.

Trong hậu cung, dù có lệnh cấm làm hại huyết thống hoàng gia, nhưng thực tế rất ít bé gái có thể sống sót.

Có thầy phù thủy có thể dùng một loại hoa kỳ lạ để phân biệt giới tính thai nhi trong bụng phụ nữ mang thai. Cách thức cụ thể rất bí mật, chỉ biết có câu 'xanh giữ đỏ bỏ', mỗi lần xem phải tốn rất nhiều tiền.

Trong hậu cung triều Ngụy ai cũng chuẩn bị rất nhiều tiền, sau khi có thai họ sẽ nhanh chóng tìm thầy phù thủy để đi xem xem, có người vì nhiều lần hoa hiện màu đỏ mà liên tục sảy thai mà chết.

Suốt một quãng thời gian triều Ngụy ghét đỏ thích xanh, phụ nhân đều mặc váy xanh, cài hoa xanh, bôi son môi xanh, thoa phấn mặt xanh, khắp phố khắp cung đều như ma quỷ.

Đến đời Hy Tông

- vị Hoàng đế cuối cùng của triều Ngụy, hậu cung đã xanh đến mức không chịu nổi, trong cung toàn là dạ xoa mặt xanh, nên dù ông ta có bản tính háo sắc nhưng còn trẻ đã mất hứng thú với dụ. c v. ọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!