Chương 7: (Vô Đề)

Ngay khi ta bước qua bậc cửa, giọng nói của phụ hoàng nhẹ nhàng vang lên:

"Nam Bình… đừng oán hận mẫu hậu con."

Ta lặng đi trong thoáng chốc, rồi đáp:

"Tuân chỉ."

Từ đó, ta chuyển đến phủ Công chúa và không bao giờ quay về nữa.

Không gặp, thì có thể coi như không quen biết.

Không gặp, thì không còn vướng bận.

Không gặp, thì sẽ không có oán hận.

Năm sau, ta mười bảy tuổi.

Những Công chúa khác, đến tuổi này đã thành thân, sinh con.

Mười bảy tuổi của ta, ngay cả hôn ước cũng chưa có.

Mẫu hậu dường như cũng quên mất chuyện này, lại bận rộn thu xếp hôn sự cho Triệu Đoan Hoa và La Thần.

Lễ định thân vô cùng linh đình, ta không đến, chỉ trốn trong phủ uống rượu.

Nhưng có kẻ lại không muốn để ta yên ổn.

Lý Thừa Trạch dẫn theo Lý Thừa Ân, La Thần và Triệu Đoan Hoa tìm đến tận cửa.

Hắn giơ ly rượu lên, giọng lạnh lùng:

"Từ khi muội chuyển ra khỏi hoàng cung, tính tình càng ngày càng quái gở, cứ như muốn để thiên hạ biết rằng huynh muội chúng ta bất hòa vậy. Hôm nay là ngày định thân của Đoan Hoa và La Thần, ai ai cũng đến chúc phúc, chỉ thiếu muội."

"Muội chỉ cần kính nàng một chén rượu, sau này ta sẽ không làm phiền muội nữa."

"La Thần từ nay là muội phu của muội, hy vọng muội tự biết thân biết phận."

Cái gì mà "tới chúc phúc"?

Bọn họ đến đây là để thị uy, là muốn nói cho ta biết, từ nay không được dây dưa với La Thần nữa, là đến để chống lưng cho Triệu Đoan Hoa.

Ta cười lạnh, chỉ thốt ra một chữ:

"Cút!"

"Thứ mà bản cung vứt đi, ai thích nhặt thì cứ nhặt, nhưng đừng có đến đây làm chướng mắt ta!"

Lý Thừa Trạch tức giận, giơ tay lên định đánh ta.

Nhưng một bóng người nhanh chóng lao tới chắn trước mặt ta—

Là Tạ Vô Dạng.

Ta đẩy hắn ra, lạnh lùng rút cây trâm trên đầu, đối diện thẳng với Lý Thừa Trạch, không chút sợ hãi:

"Đánh đi."

"Một kẻ chỉ biết ra tay với nữ nhân như ngươi, nếu hôm nay dám động đến một sợi tóc của ta, ta sẽ liều mạng với ngươi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!