Chương 35: (Vô Đề)

Ánh mắt ta kiên định, lộ ra một chút bi ai bất đắc dĩ.

Lý Thừa Trạch nghe vậy, sắc mặt liên tục biến đổi.

"Trong tay ta có một danh sách, đây là thứ cuối cùng ta có thể giao cho muội. Nam Bình, muội nhất định phải dùng nó thật tốt."

"Nếu ta có thể ra ngoài, sau này ta nhất định phong muội làm Hộ quốc Trưởng Công chúa, để muội cả đời không phải lo lắng điều gì."

Ta cúi đầu, giọng điệu bi thương:

"Bây giờ ta mới hiểu được câu "vinh cùng vinh, nhục cùng nhục" mà mẫu hậu từng nói có ý nghĩa gì."

"Không có hoàng huynh bảo hộ, những ngày tháng của ta thực sự rất khó khăn. Hoàng huynh, nhất định huynh phải ra ngoài, mẫu hậu cũng đang mong huynh ra để cứu bà ấy khỏi lãnh cung."

Lý Thừa Trạch cắn răng hạ quyết tâm, tiết lộ cho ta vị trí giấu danh sách.

Ta gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên, danh sách đó nằm ở nơi hắn nói, kèm theo từng nhược điểm của những kẻ có tên trong danh sách.

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ chờ gió Đông nổi lên.

Nhị Hoàng tử, vốn đã thất vọng nghĩ rằng bản thân chẳng còn cơ hội tranh giành ngôi vị nữa, bất chợt được một nhóm đại thần ra sức tâng bốc, thề chec trung thành với hắn.

Hắn bất ngờ có trong tay lượng tài chính đáng kể để chiêu binh mãi mã, lại có Trần đại Tướng quân làm chỗ dựa.

Năm thứ hai mươi lăm từ khi phụ hoàng đăng cơ, một đạo thánh chỉ được ban xuống phủ Nhị Hoàng tử, nói rằng trong cung có thích khách, lệnh hắn tiến cung bắt giặc.

Nhị Hoàng tử dẫn theo quân đội, mang theo dã tâm bừng bừng, lòng ôm chí lớn, muốn nhân cơ hội dẹp loạn mà thuận thế đoạt quyền.

Nhưng hắn không ngờ rằng—

Người mà hắn mong mỏi ngày ngày, vị hôn thê mà hắn một lòng muốn lấy làm chính phi, Trần Cẩm Tú, lại khoác lên bộ giáp sắt, vung kiếm bắt giữ hắn, mắng thẳng mặt:

"Ngươi là loạn thần tặc tử!"

Một cuộc chính biến trong cung, đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Khi ta khoác chiến giáp, mạnh mẽ xông vào tẩm cung của phụ hoàng, người kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt chợt lóe lên sự bừng tỉnh.

"Thì ra là vậy… Hóa ra ngươi đã sắp đặt từng bước như vậy, chỉ để có được thứ này…"

Ta quỳ một gối xuống.

"Phụ hoàng, người đã mất đi ba đứa con trai, những kẻ còn lại vẫn còn quá nhỏ. Con không muốn nhúng tay vào quá nhiều huyết sát, vậy nên, đây là lúc người phải đưa ra quyết định rồi."

"Ngươi đừng mơ! Ngươi là nữ tử, làm sao có thể làm Hoàng đế?"

Phụ hoàng giận dữ quát lớn.

Ta nhẹ giọng nói:

"Phụ hoàng, người có biết vì sao Thái tử lại tham ô không?"

Người sững sờ.

Từ trước đến nay, đây là điều mà người vẫn không thể hiểu được.

Người đã yêu thương hắn hết mực, từ nhỏ đã dạy dỗ hắn cẩn thận, vậy vì sao hắn lại sa ngã đến mức này? Vì sao hắn lại tham ô, lại còn tàn nhẫn đàn áp một Phủ Châu như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!