Ánh mắt nàng sáng lên, nhìn ta chằm chằm.
"Sẽ xảy ra chuyện gì?"
Ta ghé sát tai nàng, nhẹ giọng nói:
"Trở thành một quả phụ cao quý, thế nào?"
Trần Cẩm Tú lặng người trong giây lát, sau đó khóe môi cong lên, nụ cười đầy ranh mãnh.
Nàng đưa tay, móc ngoéo ngón tay ta.
"Nhất ngôn cửu đỉnh. Ngươi đừng lừa ta. Dù ta không giỏi văn chương, nhưng Công chúa điện hạ à, ngươi không đánh lại ta đâu đấy."
Nàng kiêu ngạo quá.
Kiêu ngạo hệt như Tạ Vô Dạng của ta ngày xưa.
Ta bật cười:
"Đúng, ta đánh không lại ngươi, Trần tiểu Tướng quân."
Nàng cười rạng rỡ, còn ta, trong lòng lại tràn đầy hoài niệm.
Tạ Vô Dạng của ta cũng từng kiêu hãnh nói rằng, ta không thể thắng được chàng.
Nhưng chàng đã không còn nữa…
Về sau, Nhị Hoàng tử đích thân đến Tướng phủ tìm Trần Cẩm Tú, lại bất ngờ chứng kiến cảnh nàng ta bị chính phụ thân mình quất roi.
Cảnh tượng ấy khiến hắn sững sờ hồi lâu, sau đó lập tức phẫn nộ bước lên ngăn cản.
Hành động ấy đã thành công chiếm được cảm tình của Trần Cẩm Tú.
Mà Trần Tướng quân thấy vậy, lại chủ động nhận lỗi, cùng Nhị Hoàng tử hàn huyên đối ẩm, trò chuyện vui vẻ.
Trần Cẩm Tú hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nàng ta thuận theo tình thế, ưng thuận hôn sự với Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử ngỡ rằng mình đã thành công trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, từ đó càng thêm nâng niu, trân trọng nàng.
Ngay hôm đó, nàng liền trở về đánh cho đệ đệ chuyên gây họa của mình một trận nên thân.
Khi Trần đại Tướng quân giận dữ trừng mắt nhìn, nàng lại kiêu hãnh nói:
"Phụ thân, người luôn nói nữ nhi vô dụng, nhưng bây giờ, kẻ có thể nương nhờ hoàng gia lại là nữ nhi, chứ không phải con trai của người."
"Người nên nhớ, sau này nếu ta trở thành Nhị Hoàng tử phi, hài tử ta sinh ra chính là con cháu hoàng thất."
"Người có thể hưởng vinh quang hay không, đều dựa vào ta và hài tử của ta."
"Còn đệ đệ suốt ngày làm càn gây chuyện, chỉ khiến Nhị Hoàng tử mất mặt. Nếu người thực sự muốn ta trèo lên cành cao này, thì tốt nhất hãy dạy dỗ đệ ấy cho tử tế."
Trần đại Tướng quân tức đến mức đập bàn quát lớn:
"Ngông cuồng! Nếu không phải vì ta là Đại Tướng quân, Nhị Hoàng tử có thể để mắt đến ngươi sao?"
Trần Cẩm Tú bật cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!