Chương 21: (Vô Đề)

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trong lòng tràn đầy hận ý, xen lẫn cả xấu hổ và day dứt.

Ta không thể báo thù cho hắn được nữa, chuyện này đã bị định đoạt, nếu ta tiếp tục truy cứu, chỉ có thể chuốc lấy tiếng không biết điều.

Nhưng… sẽ có một ngày…

Ta rời khỏi kinh thành, đưa Tạ Vô Dạng đến trang viên ở ngoại ô để dưỡng thương.

Chúng ta ở đó cho đến khi xuân về hoa nở, cơ thể hắn cũng đã dần hồi phục. Hắn có vẻ không muốn nhắc lại chuyện cũ, ta cũng không hỏi, cả hai đều ngầm hiểu mà tránh đi những chuyện liên quan đến kinh thành.

Chúng ta giống như một đôi phu phụ sống ẩn dật, cày ruộng trồng rau.

Ta học cách phân biệt ngũ cốc, biết rằng hẹ trồng vào mùa xuân có thể thu hoạch hết lần này đến lần khác, kéo dài đến tận tháng chín.

Gà thì đẻ trứng, vịt thì bơi lội, còn ngỗng thì thậm chí có thể đánh thắng cả chó.

Ngày tháng trôi qua bình lặng, ta và Tạ Vô Dạng không quan tâm đến chuyện trong kinh thành, chỉ thỉnh thoảng khi ngồi uống rượu trên mái nhà, cả hai lại vô thức nhìn về hướng hoàng cung.

Một ngày nọ, hắn hỏi ta:

"Nếu ta vào triều làm quan, quyền thế hiển hách, có phải sẽ đòi lại được công bằng không?"

Ta suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu:

"Chỉ cần chàng là Phò mã của ta, thì cả đời này sẽ không thể có quyền thế hiển hách. Phụ hoàng không cho phép, mà Thái tử cũng sẽ không cho phép. Chàng có hối hận khi trở thành Phò mã của ta không?"

Hắn lặng đi trong chốc lát, sau đó ôm chặt lấy ta, giọng kiên định:

"Không, ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ hối hận."

Tháng Năm thoáng chốc đã đến.

Thược dược ở Vạn An Tự đang nở rộ rực rỡ.

Ta không thích trèo núi, hắn liền lên núi một mình, nói rằng sẽ hái vài cành thược dược cho ta, tiện thể mang về một phần cơm chay.

Nhưng rồi, hắn đi mãi không về.

Khi ta tìm thấy hắn, hắn đã trở thành một cái xác lạnh băng, bị người ta đ.â. m đến mấy chục nhát, lại còn bị ném xuống vách núi, xương cốt vỡ vụn, nội tạng tổn thương nghiêm trọng…

Tạ Vô Dạng không cha không mẹ, một thân một mình. Ta đã tra xét rất lâu, nhưng vẫn không tìm được lai lịch của hắn.

Ta muốn báo tin cho thân nhân của hắn, nhưng chẳng biết phải báo cho ai.

Cuối cùng, ta chỉ có thể tự tay khâu vá t.h. i t.h. ể bị tàn phá của hắn, an táng hắn một cách chu toàn.

Ngày đưa tang, vô số bách tính tự nguyện đến tiễn đưa, từng bó hoa được đặt lên quan tài, hoa vẫn rực rỡ như gấm, nhưng người thì đã hóa thành tro bụi.

Ta đóng cửa suốt ba tháng, không gặp bất kỳ ai.

Ta cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Ta đang tự hỏi, rốt cuộc vì sao ta lại đánh ván cờ này thành ra như vậy.

Ba tháng ấy, kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện.

Trước tiên là vách núi dưới Vạn An Tự bắt đầu có lời đồn ma quái.

Người ta bảo rằng, mỗi đêm đều nghe thấy tiếng ai đó văng vẳng kêu oan, nhưng khi thực sự nhìn xuống, lại chẳng thấy bất cứ thứ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!