Tên này không có lợi thì không dậy sớm, hắn thật sự vì muốn chiêu mộ Tạ Ngôn Cảnh mà bán đứng muội muội ruột của mình!
Hoàng huynh nhấp một ngụm trà, cười như một con hổ đội lốt người.
"Thay vì ở đây làm loạn với ta, không bằng đi tìm Tạ Ngôn Cảnh."
"Dù sao ta cũng chưa hạ chỉ ban hôn, nếu hắn đồng ý từ bỏ..."
Không đợi hắn nói xong, ta đã chạy như bay ra ngoài.
Hoàn toàn không nghĩ đến việc hắn có đang lừa ta, dụ ta vào tròng hay không.
Để thể hiện thành ý, ta kéo theo một xe gấm vóc vàng bạc, thậm chí còn tìm cho Tạ Ngôn Cảnh hai mỹ nhân.
Phủ đệ của Tạ Ngôn Cảnh không giống như Bùi phủ cửa cao tường dày, khiến người ta e ngại, quản gia ở cửa dường như đã đoán trước được ta sẽ đến, từ xa đã nghênh đón.
"Công chúa, công tử đang đợi người ở thư phòng."
Bị Bùi Tế đóng cửa không tiếp quá nhiều lần, ta nhất thời có chút không quen với sự nhiệt tình này.
Mấy bước vào cửa, ta mơ hồ nhận ra, có lẽ thái độ của hạ nhân chính là thể hiện tâm ý của chủ nhân.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Trong lòng chợt chua xót, liền không dám nghĩ tiếp nữa.
Đi qua hành lang, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Tạ Ngôn Cảnh qua cửa sổ chạm trổ.
Cho dù đã gặp vô số lần, nhưng sự kinh diễm vẫn không hề giảm bớt chút nào.
Mỗi lần thoáng nhìn, đều cảm thán phong thần tuấn lãng, trích tiên giáng trần, bất quá như thế.
Đang ngẩn người, Tạ Ngôn Cảnh nhận ra ánh mắt của ta, quay đầu nhìn lại, trong mắt mang theo vài phần ý cười trêu chọc.
Ta vụng về dời mắt, nhìn đông nhìn tây, giấu đầu hở đuôi.
Bước vào thư phòng, mới phát hiện vừa rồi Tạ Ngôn Cảnh đang múa bút vẽ lại dáng vẻ ta lười biếng ngủ gật ở nông thôn.
Thuốc bên cạnh đã cháy khét, nhưng ta vẫn chìm trong giấc mộng.
Nhìn kỹ một chút, thần thái trên lông mày của ta trong tranh rất sống động, như thể người vẽ đã tỉ mỉ mài giũa trong lòng ngàn vạn lần trước khi vẽ.
Những ngày tháng ở nông thôn đó, đối với hắn, thật sự tốt đẹp và quan trọng đến vậy sao.
Đó là thứ ta tùy tiện vứt bỏ, nhưng có người, lại xem như trân bảo.
Thứ đang nảy mầm trong lòng là gì, ta không biết.
Ta tê dại da đầu, khó khăn mở miệng:
"Tạ công tử vẽ thật đẹp."
"Chắc hẳn sau này vẽ cho phu nhân của ngài sẽ càng thêm thần thái."
Vừa dứt lời, ta hận không thể tự sát, trách không được từ nhỏ hoàng huynh đã nói ta không biết ăn nói.
Ánh mắt Tạ Ngôn Cảnh gần như ngay lập tức trở nên u ám, xen lẫn lửa giận ngút trời và khí lạnh ập đến ta.
"Câu này của Công chúa, là có ý gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!