Chương 7: (Vô Đề)

Ta nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Ta rụt cổ lại, căn bản không dám trả lời.

Đây không phải là câu hỏi lấy mạng sao.

Ngôn Cảnh đại khái cũng đoán được câu trả lời dưới sự im lặng của ta, hình như hít sâu một hơi, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.

"Nói như vậy, nàng thật sự đối với ta."

Hắn dừng một chút, "Không hề có chút tình cảm nào."

Ngửi thấy mùi nguy hiểm, ta vội vàng chui ra khỏi áo choàng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Nói, nói cũng không thể nói như vậy."

Tuy hắn nói câu này không sai chút nào.

Ngôn Cảnh mở to đôi mắt đã hơi đỏ lên.

Hắn nghiêng người về phía ta, bờ vai rộng lớn gần như bao phủ lấy ta, mái tóc đen buông xuống bên tay ta, khiến ta rùng mình lạnh lẽo.

Ta thấy không ổn liền muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Ngôn Cảnh nắm lấy cổ chân mảnh khảnh kéo trở về.

Hắn ở trên, ta ở dưới, ngón tay thon dài của Ngôn Cảnh như rắn độc uốn lượn bò lên cổ ta, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khóe môi ta hết lần này đến lần khác.

Ta lo lắng giãy giụa, nhưng chỉ túm được rèm xe đang lay động, kéo vào một mảnh ánh trăng bạc.

Dưới ánh trăng, Ngôn Cảnh trông vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Hắn khẽ kéo khóe miệng, lộ ra hàm răng nanh màu trắng ngọc, mơ hồ giống như một kẻ điên cuồng.

"Giang Tri Phi, lúc đó nàng nói, nếu nghi ngờ tấm lòng của nàng, có thể mổ tim nàng ra xem."

Ngôn Cảnh cẩn thận quan sát n.g.ự. c ta, như thể thật sự đang suy nghĩ xem làm thế nào để mổ tim ta ra.

"Ta thật sự muốn xem thử, loại người tùy tiện lừa gạt trêu đùa tấm chân tình của người khác như nàng, trái tim trông như thế nào."

Ta sợ đến mức răng run lập cập, "Ngôn…Ngôn Cảnh..."

Bàn tay hắn đang vuốt ve trên cổ ta chậm rãi trượt xuống lồng ngực, rõ ràng là tư thế vô cùng ái muội, nhưng ta lại chỉ cảm nhận được sự xâm lược đáng sợ.

Có một khoảnh khắc, ta hoàn toàn tin rằng, hắn thật sự muốn m. ổ b.ụ.n. g moi t.i. m ta ra xem...

Đây cũng là lần đầu tiên ta nhận ra Ngôn Cảnh cũng có khí chất của một kẻ điên.

Run rẩy nắm lấy tay hắn gỡ ra, ta lại dùng chiêu trò đã từng đối phó với hắn, đáng thương rơi lệ: "A Cảnh, ta sợ, chàng đừng như vậy..."

Bị ta nắm chặt tay, hắn nhìn ta hồi lâu, rồi dùng tay che mắt ta lại, dường như muốn ngăn dòng nước mắt của ta.

Nhưng cuối cùng phát hiện không thể, Ngôn Cảnh thở dài đứng dậy, ném một chiếc khăn tay trắng lên mặt ta.

"Không được khóc."

"Giang Tri Phi, nàng có biết ta không dễ bị lừa gạt không?"

Ta dùng khăn che mặt, ủ rũ nói: "Ta biết."

"Vậy những chuyện nàng đã hứa với ta, phải thực hiện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!