Tên Ngôn Cảnh này điên rồi, hắn muốn thành thân với ta.
Thậm chí đã bắt đầu rục rịch chuẩn bị.
Bộ dạng hắn dịu dàng dẫn ta chọn lựa hoa văn hỷ phục khiến ta sởn cả gai ốc.
Ta tiếp tục cười nịnh nọt nói những lời ngon tiếng ngọt an ủi hắn, nhưng trong lòng đã mắng hắn lên tận trời.
Thật nực cười, ta đường đường là Công chúa của Thiên triều, thân phận tôn quý, cành vàng lá ngọc, muốn bao nhiêu nam nhân chẳng có.
Làm sao có thể ở lại vùng quê hoang dã này làm phu thê với hắn chứ.
Thật là không biết điều.
Trước đây tất cả chỉ là lừa gạt hắn, để có được sự che chở tạm thời của hắn.
Hoặc có thể nói, là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi.
Cuối cùng, vào đêm trước khi thành thân, ta cùng Ngôn Cảnh đến thị trấn khám bệnh miễn phí, tín hiệu ta để lại cho hoàng huynh rốt cuộc cũng có tác dụng.
Mật thám của ta tìm đến nhà Ngôn Cảnh, chuẩn bị đưa ta đi.
Vừa bước ra khỏi cửa sân, khắp nơi trong sân sáng rực như ban ngày bởi ánh đuốc.
Ngôn Cảnh và mấy tên tiểu đồng thường đi theo hắn cứ như vậy đứng ở sảnh đường nhìn ta.
Thậm chí ngay cả mật thám của ta cũng không phát hiện ra.
"A Phi, nàng muốn đi?"
Ta hướng mật thám đưa ánh mắt dò hỏi, hắn lập tức hiểu ý, phát tín hiệu triệu tập đồng bọn đang mai phục khắp nơi.
Gần trăm tên mặc áo đen lập tức bao vây sân nhà Ngôn Cảnh kín mít.
Ta thấy số lượng chênh lệch, lập tức yên tâm.
Quay người nhìn Ngôn Cảnh với ánh mắt thương hại, giọng điệu cao ngạo nói,
"Đa tạ chàng đã cưu mang bản Công chúa."
"Thưởng kim chẳng mấy chốc sẽ được đưa đến."
Ánh lửa bập bùng, chiếu lên khuôn mặt Ngôn Cảnh lúc sáng lúc tối, có một vẻ nguy hiểm chưa từng thấy trước đây.
"A Phi, nàng đã nói, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta."
Sắp được hồi cung làm Công chúa điện hạ rồi, ta lười phải giả vờ giả vịt với hắn, thấy hắn ăn mềm không ăn cứng, ta mất kiên nhẫn nói,
"Tên ngốc, chàng thật sự cho rằng bản Công chúa sẽ yêu chàng sao?"
"Trước đây tất cả chỉ là kế tạm thời."
Nói xong, ta khinh thường liếc nhìn những bộ bàn ghế thô kệch trong sân, vẻ mặt kiêu ngạo chạm phải ánh mắt của Ngôn Cảnh.
"Chàng cũng tự nghĩ xem, thôn phu nơi hoang dã và phượng hoàng trên cành cây làm sao xứng đôi."
Hỷ phục là do Ngôn Cảnh tự mình giám sát làm ra.
Nhưng lúc này ta ném nó xuống đất, bùn b.ắ. n lên những hoa văn lộng lẫy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!