Chương 11: (Vô Đề)

Nhưng vẫn kiên trì viết thư cho ta mỗi ngày.

Những bức thư đó lại bị ta tự tay đốt trước mặt hắn, nói là sợ lây bệnh.

Hắn cũng không tức giận, chỉ là đứng xa hơn một chút, sợ lây bệnh cho ta.

Mấy hôm trước ta đọc thoại bản, nằng nặc đòi hoàng huynh tìm ngọc dạ minh châu ở Đông Hải.

Chỉ ba ngày sau ta đã nhận được.

Hoàng huynh bận trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian đi tìm.

Ta biết là Tạ Ngôn Cảnh đã đích thân đến Đông Hải tìm.

Vì vậy, thậm chí còn bị thương nặng.

Nhưng hắn không nói một lời nào.

"Muội có biết vì sao Trẫm lại kính trọng hắn như vậy không?"

"Năm Trẫm còn trẻ, Tây Quyết xâm phạm, lúc đó triều đình bốn bề thọ địch, chính hắn đã đích thân dẫn một nghìn kỵ binh, xâm nhập vào sâu trong lòng địch, lấy ít địch nhiều, cứu vớt bách tính biên cương.

Lúc đó Vân Nam vương đánh lạc hướng, thừa dịp Tây Quyết xâm phạm, triều đình không có ai, ý đồ soán ngôi, cũng là hắn đã sớm có mưu đồ, trong cung đã giăng sẵn thiên la địa võng.Hắn ở biên cương đã đánh đuổi Tây Quyết vào chỗ chết, đồng thời tính toán đâu ra đấy, bảo vệ Tiên hoàng trong triều, thậm chí còn dùng kế trong kế để đối phó với Vân Nam vương, tiêu diệt sào huyệt của hắn ta.

"Hoàng huynh cảm thán, trong mắt thoáng qua một tia kính trọng và xấu hổ."Lúc đó phụ hoàng hỏi hắn trong số mấy huynh đệ chúng ta ai có thể gánh vác trọng trách, kết quả hắn nhìn chúng ta bằng ánh mắt... Đều giống như đang nhìn rác rưởi.

"Hoàng huynh ho khan một tiếng, tiếp tục nói,"Thiếu niên khí phách, mưu lược như vậy, làm sao hậu nhân có thể sánh kịp.Tính tình của hắn lúc đó, so với bây giờ, quả thực là một trời một vực.

"Đó cũng chưa chắc... Lần đầu tiên hắn gặp ta, hắn đã rất đáng ghét rồi. Hoàng huynh thở dài,"Một chiến thần sa trường, thiên chi kiêu tử như vậy, trước mặt muội, lại hoàn toàn không có chút tính khí nào.Trước đây Trẫm đã từng hỏi muội, vì sao lại thích Bùi Tế như vậy. Lúc đó muội trả lời Trẫm là vì hắn đối xử với muội tốt nhất, chiều chuộng muội nhất.Nhưng bây giờ Tạ khanh chiều chuộng muội, chỉ e là còn hơn thế nữa.Nếu đã đốt hết những bức tranh của Bùi Tế, vậy thì hãy đốt luôn hắn trong lòng đi, chừa chút chỗ cho Tạ khanh.

"Ta ngẩn người cạy bàn của hoàng huynh. Một lúc lâu sau mới nói,"Muội biết... hắn rất tốt."

Luôn biết hắn đối xử tốt với ta, chiều chuộng ta.

Biết người chiều chuộng ta nhất là hắn, quan tâm ta nhất cũng là hắn.

Biết hắn từ bỏ tất cả những gì mình theo đuổi trước đây, chỉ vì ta.

Càng biết những lời ta nói là căm ghét hắn, phần lớn đều là lời nói trái lòng.

Biết giữa ta và Ngôn Cảnh, vẫn luôn là ta vô cớ gây rối, tùy ý hành động.

"Nếu đã biết, vậy thì đi tiễn hắn đi."

"Không bao lâu nữa hắn sẽ dẫn binh xuất chinh, thay Trẫm thu phục Tây Bắc."

Trong đầu ta bỗng nhiên trống rỗng, sắc mặt tái nhợt.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Vốn dĩ không nhất định phải là hắn đi."

"Hắn nghĩ rằng có lẽ ra ngoài một thời gian, có thể khi muội nhìn thấy hắn sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Không phải, không phải như vậy.

Ta theo bản năng lắc đầu, không phải khó chịu, cũng không phải chán ghét.

Nhưng cụ thể là gì, ta cũng không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!