Chương 8: (Vô Đề)

Sau khi được quản lý Chu hoành tráng mời lên lầu nói chuyện với ông chủ sòng bạc, lại được ông chủ sắp xếp vệ sĩ đưa xuống, Cố Thanh Yến đêm nay tại hàng ổ tiêu tiền này có thể nói là tâm điểm chú ý.

Trình Trì và đám người phú nhị đại đang duỗi dài cổ chờ cậu vừa nhìn thấy lập tức reo hò vây lấy.

"Lục thiếu!"

Cố Thanh Yến nhìn bọn họ bằng ánh mắt không nóng vội, "Đi thôi, tôi phải về rồi."

Quản lý Chu lập tức tỏ vẻ cung kính: "Lục thiếu, tất cả số tiền ngài vừa thắng đã được gửi vào tài khoản ngân hàng của ngài."

"Cảm ơn!" Cố Thanh Yến rất hài lòng với giao dịch dứt khoát nhanh gọn như vậy, dẫn nhóm thiếu gia về phía cửa bước đi như thể đang từ chối nhận người thân của mình.

Dáng vẻ kiêu ngạo của cậu khiến cho Chu Tử Kỳ người đang dọn dẹp bàn cho khách bên này ngột ngạt không thôi.

Khi đi ngang qua Chu Tử Kỳ, Cố Thanh Yến dừng bước, cậu giả vờ tò mò quét mắt nhìn Chu Tử Kỳ, quay đầu hỏi quản lý Chu: "Thì ra nơi này của các vị còn tuyển học sinh đến làm thêm à?"

Quản lý Chu cười nói: "Ông chủ nói tích luỹ thiện duyên mới có thể tiền vô như nước, cho nên tuyển một vài học sinh làm bán thời gian."

Lục Vọng nhất định sẽ không nói những lời nói, cho nên lời này là ông chủ nói ra.

Cố Thanh Yến bừng tỉnh, khó trách Chu Tử Kỳ sẽ quen biết Lục Vọng, thì ra là vì nguyên nhân này.

"Ông chủ các vị nói không sai." Cậu gật gật đầu đồng ý, sau đó nói với Chu Tử Kỳ: "Cho tôi một ly nước."

Chu Tử Kỳ đang đứng gần cậu bất giác cơ thể cứng đờ, bị Cố Thanh Yến trực tiếp điểm danh, khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Trong lòng hắn cảm giác vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng trước mặt bao người, hắn không thể không làm theo ý Cố Thanh Yến.

Chịu đựng lửa giận cuồn cuộn trong lòng, Chu Tử Kỳ bưng khay cứng rắn nói: "Tiên sinh nước của ngài."

Cố Thanh Yến cầm lấy ly nước tùy ý đặt sang bên cạnh, từ trong túi móc ra một xấp tiền Mao gia gia* ném lên trên khay hắn: "Thưởng cho cậu."

*Mao gia gia chỉ Mao Trạch Đông, hình ông đc in lên tiền giấy TQ

- RMB

- nên còn được gọi là tiền Mao gia gia.

Chu Tử Kỳ vốn có tính tự ái cao quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng, bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hắn không thể ném tiền xuống đất mà nói "Tao không hiếm lạ gì đồng tiền dơ bẩn của mày", chỉ có thể cố nén sỉ nhục nhục, kéo ra một nụ cười cứng đờ, không tình nguyện nói: "Cảm ơn tiên sinh."

Nhìn hắn giận mà không dám nói, nắm tay nắm chặt vẻ mặt kiềm chế, tâm tình Cố Thanh Yến càng tốt lên, không nhìn Chu Tử Kỳ nữa, dẫn nhóm hồ bằng cẩu hữu rời đi.

"Ôi! Lục tiểu thiếu gia thật tốt quá đi! Tự nhiên cho cậu nhiều tiền boa như vậy!" Đồng nghiệp hâm mộ lẫn ghen tị.

Chu Tử Kỳ đang đắm chìm trong phẫn uất , sửng sốt vội hỏi: "Lục tiểu thiếu gia? Nó họ Lục?"

"Không sai! Cậu ấy chính là con trai duy nhất của Lục gia ở thành phố B, là người thừa kế tương lai của khách sạn Lệ Phong."

Lục gia Thành phố B! Đồng tử Chu Tử Kỳ run lên, hô hấp trở nên dồn dập, cả người rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ, hắn nắm chặt cánh tay đồng nghiệp: "Hắn năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Là 16 tuổi sao?"

Đồng nghiệp cho rằng hắn nhận được nhiều tiền boa nên mừng phát điên rồi, "À, chắc là vậy. Phượng Hoàng đực*."

*Ở đây tg dùng "

" . Đời xưa bảo chim phượng hoàng ra là điềm có đế vương. Con đực gọi là phượng [], con cái gọi là hoàng []. Nên mình tạm dịch ở đây là Phượng Hoàng đực. Nếu có sai sót bạn cmt góp ý mình sẽ chỉnh sửa lại nhé, xin lỗi vì sự bất tiện này.

Là Lục gia đó sao? Nếu vậy, kia chẳng phải là đối phương đã chiếm giữ thân phận mình và  hưởng thụ mười sáu năm vinh hoa phú quý sao?

Nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, Cố Thanh Yến ăn mặc rách rưới rẻ tiền chật vật bị mình hung hăng đạp dưới chân, Chu Tử Kỳ kích động run cả hai tay, suýt chút nữa bất chấp tất cả mà lao ra đi theo Cố Thanh Yến tìm đến Lục gia.

Nhưng lý trí vẫn ngăn cản hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!