"Vậy cảm ơn." Cố Thanh Yến cười cười, đi đến bên cạnh Lục Vọng, nhỏ giọng nói, "Bọn họ đã đến nhà con gái ở thôn bên cạnh, cháu muốn đi xem, cần dẫn đường."
Lục Vọng hơi gật đầu, nhấc chân đi đến bên xe hơi, mở cửa xe ý bảo cậu lên xe.
Người anh họ nói dẫn đường cho Cố Thanh Yến, ba bước nhập hai chạy đến lái chiếc xe điện của mình.
Sau đó trong sắc thái khác nhau của mọi người nhìn theo chiếc xe không biết bao nhiêu trăm vạn chạy về hướng thôn Ngũ Ly bên cạnh.
Nói là thôn, kỳ thật chỉ nằm xung quanh trấn Lệ Thủy, lái xe hơn mười phút đã đến.
Anh họ chỉ vào một căn nhà trệt có sân: "Chính là nơi này!"
Hắn dừng xe, tiến lên gõ cửa, cửa không khóa, hắn hướng đầu vào bên trong hô to vài tiếng: "Chú, thím, chị Hân! Cháu là A Long, mọi người ra ngoài chút, có người tìm mọi người!"
Trong phòng Trương Minh Phát đang giơ tay thề về sau còn ra tay đánh vợ sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế, mẹ hắn thì mỉm cười làm lành, Chu Kiến Quốc Lưu Tiểu Mai sắc mặt không tốt lắm.
Ngồi ở phía sau hai người chính là Chu Tử Hân má trái có vết xước, khóe miệng bầm tím, cô ôm đứa con gái vừa mới ngủ vào lòng, hốc mắt sưng đỏ, cố nén nước mắt.
"Thằng con trai này uống rượu vào, uống nhiều quá liền mượn rượu làm càn, không phải cố ý đánh người, đúng không?" Mẹ Trương Minh Phát cười mỉa nói, "A Phát đối tốt với nó tốt bao nhiêu các người không phải không biết, lần này tha thứ cho y! Tôi bảo đảm lần sau y sẽ không dám nữa!"
"A Hân anh thật sự biết sai rồi! Anh không nên uống nhiều rượu như vậy, anh thề tuyệt đối không có lần tiếp theo!" Trương Minh Phát thề thốt nói, trên mặt vẫn còn vết đỏ bị tát do tự mình gây ra.
Chu Tử Hân cúi đầu không lên tiếng, Chu Kiến Quốc cùng Lưu Tiểu Mai tuy rằng đau lòng cho con gái, nhưng hai người mới vừa kết hôn không lâu, cháu ngoại cũng còn nhỏ......
Nghĩ nghĩ Chu Kiến Quốc cấp cho Trương Minh Phát một bậc thang đi xuống, nói: "Đàn ông đánh vợ là không có bản lĩnh, bản lĩnh chân chính của đàn ông là không chỉ biết kiếm tiền nuôi vợ mà còn sẽ biết quan tâm chăm sóc vợ......"
Tròng mắt Trương Minh Phát đảo lia, vội phụ họa: "Phải phải phải, ba nói đúng! Là con sai rồi! Con hoàn toàn sai!"
"Nhưng mà ba xem, con và tiểu Hân vừa mới kết hôn, tiểu Hân ở nhà chăm con không thể đi làm kiếm tiền, cô ấy lại không có sữa cho con bú, trẻ nhỏ ăn uống tiêu tiểu đều phải tiêu tiền, làm đến chết cũng không thể kiếm được nhiều tiền, con đang cân nhắc làm một chút kinh doanh nhỏ gì đó!" Trương Minh Phát tha thiết nhìn Chu Kiến Quốc, "Ba các người có thể ủng hộ con một chút được không?"
"Con chỉ là làm buôn bán nhỏ, cũng không cần nhiều, ba chỉ cần cho con mười vạn tám vạn là được?" (khoảng từ 270.000.000 đến 345.000.000đ tiền Việt Nam)
Chu Kiến Quốc sửng sốt, liếc mắt nhìn Lưu Tiểu Mai.
Con trai đi học ở thành phố, về sau có lẽ sẽ muốn ở lại thành phố hoặc ở một thành phố thịnh vượng hơn để phát triển, vì để con trai càng có thêm tự tin cưới vợ, bọn họ định mua một căn hộ ở thành phố cho con trai làm phòng tân hôn, phòng họ đã đi xem, nhà trung tâm thành phố đắt quá mức, bọn họ căn bản mua không nổi. Tìm rất nhiều nơi mới chọn được một căn hộ ba phòng ngủ có vị trí đẹp.
Tiền đặt cọc bọn họ đã giao, đang xử lý thủ tục liên quan, tiền trả trước càng nhiều thì sau này trả ít đi một chút, phần tiền lãi cũng sẽ không cần trả nhiều, cho nên bọn họ chuẩn bị trả trước nhiều hơn một chút, sau khi trả trước thì trong tay họ cũng ko còn bao nhiêu tiền, lấy không ra được mười vạn hay tám vạn.
"A Phát à, con định kinh doanh cái gì? Ba và mẹ con gần đây thiếu tiền, không thể lập tức đưa ra nhiều tiền như vậy......"
Nghe được lời này Trương Minh Phát lập tức không vui, "Ba, mấy năm nay ba đều kiếm tiền từ việc thu mua phế liệu, cần thiết đề phòng con như vậy không? Con kiếm tiền, người hưởng phúc còn không phải con gái và cháu ngoại ba sao!"
Mẹ Trương Minh Phát cũng xụ mặt nói: "Thông gia, em trai a Hân tâm cao khí ngạo, đến lúc đó đi ra bên ngoài rất có thể sẽ không trở về, hai người các người không phải còn phải dựa vào A Hân chăm sóc sao."
"Con rể là một nửa con ruột, A Phát nhà chúng ta là một đứa con hiếu thảo, các người cứ việc yên tâm đầu tư! Y phát tài, sẽ không quên ơn các người!"
Chu Kiến Quốc khó xử cười cười, hai vợ chồng đang không biết phải từ chối thế nào để xoa dịu lòng con rể, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của Chu Thịnh Long, hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi, một bên đáp lời một bên đi ra ngoài.
"Ơi, tới đây!"
Cố Thanh Yến không biết có phải do cảm ứng được quan hệ huyết thống tồn tại hay không, nhưng khi đứng trước mặt ba mẹ Chu, cậu rõ ràng có thể cảm giác được cảm xúc của Lục Tinh Trạch bắt đầu dao động kịch liệt.
Hẳn là áy náy, vì đã từng làm tổn thương sâu sắc đến bậc ba mẹ lương thiện khiêm tốn này.
Cuộc sống thời trẻ khó khăn cộng với công việc trồng trọt phải dãi nắng dầm mưa làm Chu Kiến Quốc mới hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn như đã hơn năm mươi, một khuôn mặt đầy sương gió, mà so với ông Lưu Tiểu Mai nhỏ hơn hai tuổi cũng không thua kém, khóe mắt đều là nếp nhăn.
Hai người nhìn về phía Chu Thịnh Long đột nhiên tìm đến cửa, Chu Thịnh Long quay đầu nhìn Cố Thanh Yến, hai vợ chồng Chu Kiến Quốc cũng theo ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Thanh Yến.
Thiếu niên mặc một chiếc hoodie trắng phối hợp với quần jean, dưới chân là một đôi giày chơi bóng, là một trang phục rất bình thường và thường thấy, nhưng kết hợp với thiếu niên ngũ quan xuất sắc khí chất bất phàm, liền biết người đứng đây không hề bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!