Thiếu niên với gương mặt xinh đẹp nhiễm hồng, sắc sảo ấn tượng, chóp mũi nhỏ cũng hồng hồng đáng yêu, cánh môi ẩm ướt mím lại không vui.
Trên người cậu là áo sơ mi trắng như tuyết bị rượu vang đỏ làm cho ướt đẫm, màu đỏ càng bắt mắt trên da thịt trắng như sứ, áo sơ mi không biết vì sao bị mở hai nút làm lộ ra mảnh xương quai xanh mảnh khảnh tinh xảo......
Mùi rượu thoang thoảng, đuôi lông mày của thiếu niên hơi nhếch lên, đôi mắt như pha lê long lanh ánh nước, mê người mà không tự biết.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Vọng nháy mắt dao động, đuôi mày khẽ nhướng lên, cánh môi mỏng khẽ động, giọng nói lạnh băng không vui làm người sau lưng tê dại.
"Lục Tinh Trạch, ai cho em uống rượu?"
Lông mi như cánh bướm mấp máy, Cố Thanh Yến hoang mang chớp chớp mắt, giương mắt qua, rơi vào một đôi mắt đen nhánh.
"...... Chú nhỏ?"
Khác với Lục Văn Đức khi giới thiệu Chu Tử Kỳ cứng nhắc làm ra vẻ thân thiết "Chú Lục Vọng", một tiếng "Chú nhỏ" này thốt lên vô cùng tự nhiên bên trong mang theo chút sợ hãi nhưng không thiếu phần thân mật, khách khứa có mặt đều cảm nhận được tình cảm thân thiết.
Lục Vọng đột nhiên tự mình bước đến đỡ Cố Thanh Yến, im lặng nhìn Chu Tử Kỳ đang ghen ghét đỏ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại uống rượu với loại rác rưởi này?"
Nếu nói trước đây Cố Thanh Yến là hoa hồng nhỏ toàn thân gai nhọn, xinh đẹp loá mắt, thì hiện tại ở trước mặt Lục Vọng lại là một chú mèo con kiêu ngạo ngoan ngoãn trước mặt chủ nhân.
"Uống rượu là cháu không đúng, nhưng mà trong lòng cháu khó chịu......" Cố Thanh Yến giống đứa trẻ mắc lỗi ngoan ngoãn nhận sai.
"Chu Tử Kỳ cố ý đem chuyện cháu bị ôm nhầm nói ra vào tối hôm nay, mười sáu năm bị tráo đổi thân phận cũng nói ra, để tất cả mọi người cười nhạo châm chọc cháu......"
Trong lời nói không hề che giấu sự khổ sở và thương tâm, Cố Thanh Yến rất ấm ức, tròng mắt đã rưng rưng nhưng lại kiên cường chịu đựng.
"Ba mẹ rõ ràng biết việc này lại không nói cho cháu, còn lừa cháu là bọn họ nhận nuôi! Nhưng Chu Tử Kỳ vừa nói ra sự thật, mẹ liền cùng người khác nói cháu vẫn luôn không thể chấp nhận cháu không phải con ruột của bọn họ, cháu quá cáu kỉnh bọn họ khuyên thế nào cũng không khuyên được! Nhưng trước đây cháu đã nói cháu rất biết ơn vì ba mẹ đã nhận nuôi cháu, còn nói với Chu Tử Kỳ cháu sẽ không thèm muốn thứ không thuộc về cháu!"
Nghe được lời này Lục Văn Đức lộ vẻ xấu hổ, các vị khách đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Văn Đức và Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ muốn giải thích lại bị Lục Văn Đức dùng ánh mắt ngăn lại.
"Cháu không vui vì mẹ nói như vậy với cháu nên cháu có cãi lại hai câu, sau đó tức giận chạy đi, không cẩn thận đụng vào người phục vụ, bộ vest trắng lần trước gặp chú đã bị làm dơ. Thiếu gia Lý gia nói cháu tiếp tục giận dỗi sẽ chỉ làm ba mẹ khó xử, vì thế cháu mới cùng hắn đi lên lầu thay quần áo......"
"Lý Thừa Trác phân tích cho cháu động cơ Chu Tử Kỳ phơi bày thân phận của cháu, nói anh ta là người rất tâm cơ, dạy cháu cẩn thận anh ta, cháu cảm thấy rất khó chịu nên muốn uống chút rượu." Cố Thanh Yến hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói, "Cái rượu màu vàng ngọt ngọt kia uống rất ngon, nên cháu uống hơi nhiều quá......"
"Vừa rồi dạ dày có chút khó chịu, nên cháu vào toilet ói......"
Nói xong Cố Thanh Yến giơ tay xoa xoa khóe miệng đỏ thắm, lại nhìn về phía Lục Vọng, trước mặt đều là khó chịu và đáng thương.
Trên quần áo cậu vẫn còn vệt nước còn mới, hơn nữa cằm vừa được rửa sạch bằng nước, da thịt non mịn hồng hào, nhìn đặc biệt tươi mát ngon miệng.
Lạnh lẽo trên người Lục Vọng hơi dịu đi, không để ý tới nhóm khách đang khe khẽ nói nhỏ sau khi biết sự thật và sắc mặt khó coi của Lục Văn Đức Chu Tử Kỳ, chỉ hỏi một câu: "Ở lại, hay là đi theo tôi?"
Cái gì? Lục Văn Đức nôn nóng, Lục Tinh Trạch nếu cùng Lục Vọng đi rồi, vậy mọi kế hoạch của ông đều thất bại hết!
Chu Tử Kỳ cũng nôn nóng, Lục Tinh Trạch leo lên được người thiếu gia bổn gia, vậy hắn làm sao có thể đạp cậu xuống giẫm nát dưới chân được?
"Tiểu Trạch con đừng kích động! Ba mẹ nuông chiều con mười sáu năm, nếu không yêu con thì sao sau khi biết con và tiểu Kỳ bị ôm nhầm mà vẫn bảo vệ con và nhận con làm con nuôi của chúng ta!"
"Tiểu Trạch thật xin lỗi, anh chỉ là ganh tị vì ba mẹ đối xử tốt với em nên anh mới nói ra sự thật! Anh không phải muốn đuổi em đi, anh là thật lòng muốn làm anh em với em! Nếu em đi rồi, mẹ sẽ rất đau lòng đó!"
Hai cha con thay phiên khuyên, nhưng Cố Thanh Yến chỉ đưa đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lục Vọng.
"Ba mẹ tìm về được con ruột của mình nên không thích cháu nữa, cháu không phải con ruột của ba mẹ, vậy cháu cũng không phải cháu trai chú, chú vẫn giống như khi cháu còn nhỏ vẫn thích cháu chứ?"
"Em không phải thiếu gia thật của Lục gia ở thành phố B, nhưng có thể làm thiếu gia nhỏ Lục gia ở Kinh Thị."Giọng điệu Lục Vọng không chút lên xuống, vươn tay về phía Cố Thanh Yến.
Bàn tay nam nhân to rộng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, cổ tay rắn rỏi đeo một chiếc đồng hồ nam sang trọng lịch lãm lộ ra dưới cổ tay áo sơ mi...... Tôn quý, mạnh mẽ, đáng tin cậy, Cố Thanh Yến không chút do dự đem mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau.
Một làn hơi ấm áp vừa chạm vào, Lục Vọng không chút do dự bắt lấy, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của thiếu niên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!