Cố Thanh Yến dù bận vẫn ung dung xem Chu Tử Kỳ hăng hái bắt đầu biểu diễn.
Chu Tử Kỳ ổn định cảm xúc, nở một nụ cười thẹn thùng, hướng về phía mọi người dưới sân khấu: "Cảm ơn quý vị đã bớt thời gian trong lịch trình bận rộn của mình đến đây tham gia đêm tiệc hôm nay! Đêm nay tôi thật sự rất vui!"
"Tôi đã từng cho rằng tôi không thể tìm thấy ba mẹ ruột của mình, nhưng vận mệnh dường như đã có sự sắp đặt, hoặc là mối quan hệ huyết thống có tâm linh tương thông, một lần ngoài ý muốn tôi đã gặp được ba mình là Lục Văn Đức tiên sinh......"
Chu Tử Kỳ chân thành thể hiện, đem tình cảnh nhận lại ba mẹ nói đến đặc biệt cảm động, một số phu nhân tiểu thư đều bị cảm động, nào ngờ hắn lại chuyển chủ đề, nói: "Các vị có thể không biết tâm tình của tôi lúc đó phức tạp đến thế nào. Bởi vì sau khi tôi biết mình không phải con ruột của cha mẹ nuôi, từng một lần hoài nghi mình là bị vứt bỏ, hoặc là bị lạc đường về nhà nên mới được ba mẹ nuôi nhận nuôi!
Tôi sợ họ lo lắng, vẫn luôn không hỏi về thân thế của mình, cho đến một ngày kia mẹ nuôi nói năm đó khi bà đi sinh ở bệnh viện trên thị trấn, bệnh viện cũng đồng thời nhận một ca tai nạn xe dẫn đến người phụ nữ trên xe phải sinh gấp!"
"Thì ra tôi không phải được ba mẹ nuôi nhận nuôi! Mà là bị ôm nhầm!"
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng! Lời này vừa nói ra, các khách mời đều đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Cố Thanh Yến.
Sắc mặt Lục Văn Đức trầm xuống, lửa giận ghim sâu trên trán, sắp bùng ra khỏi mặt. Hứa Tuệ Dung cũng vừa sợ vừa sốc.
Vừa rồi thấy Chu Tử Kỳ thong dong lên sân khấu phát biểu, rất có phong thái tao nhã của thiếu gia nhà hào môn, hơn nữa bữa tiệc này cũng quả thực là vì muốn giới thiệu Chu Tử Kỳ cho các nhà khác, tạo cơ hội cho Chu Tử Kỳ tự giới thiệu càng sẽ làm khách mời xem trọng hơn họ đứng ra giới thiệu, cho nên bọn họ không ngăn cản, nào biết rằng Chu Tử Kỳ lại có thể phớt lờ những lời dặn đi dặn lại của họ, trước mặt nhiều người như vậy đem sự thật hắn và Lục Tinh Trạch bị ôm nhầm nói ra!
Thái dương Lục Văn Đức nổi đầy gân xanh, trên mặt lại không thể không miễn cưỡng nở nụ cười.
Khi ông đang cố gắng nén cơn giận định đợi lát nữa sẽ dạy dỗ lại Chu Tử Kỳ, Chu Tử Kỳ lại tiếp tục nói!
"Ban đầu tưởng rằng chỉ trong tiểu thuyết mới xuất hiện loại tình tiết này nhưng đã thật sự xảy ra trên người tôi! Mười sáu năm này, con ruột của ba mẹ nuôi đã thay tôi lớn lên ở Lục gia, thay tôi hiếu thảo chăm sóc ba mẹ, thay tôi hiếu thảo với ba mẹ!"
Lời này hắn nói rất bay bổng, so đi thí sinh tham gia thi đọc diễn cảm còn cảm xúc hơn, làm người rung động, không ai phát giác ra chút oán giận nào trong lòng hắn.
"Khi đó tôi liền nghĩ, bởi vì có em ấy làm bạn, ba mẹ ruột tôi mới có thể cảm nhận được niềm vui sướng nuôi dạy con cái và cảm giác hãnh diện khi con trưởng thành, cho nên tôi cảm thấy những đau khổ tôi chịu không cần bắt em phải chịu, hơn nữa em ở nhà chúng tôi đã bị nuôi ra cái tính kiêu căng quen được người hầu hạ của một thiếu gia, đột nhiên bắt đến vùng nông thôn nhất định sẽ không quen, cũng sẽ không chấp nhận được ba mẹ ruột của mình chỉ là một người bình thường......"
"Vì thế tôi cùng ba mẹ thương lượng, cuối cùng mọi người đều muốn giữ em ở lại!"
Nghe những lời nói đạt đến trình độ như thế! Ai nghe xong mà không khen Chu Tử Kỳ là người lương thiện chứ? Vợ chồng Lục gia lại càng có tình người?
Hai vị có tình người Lục Văn Đức và Hứa Tuệ Dung đối mặt với những lời khen của khách mời chỉ có thể nở nụ cười căng cứng.
Mà Cố Thanh Yến càng thể hiện tốt hơn cái gì gọi là chết lặng.
Khí sắc trên mặt tan biến hết, đôi mắt xinh đẹp lo sợ không yên, bánh kem trong tay "Bộp" rơi trên mặt đất.
"Tôi và Chu Tử Kỳ là bị ôm nhầm? Không thể nào!......"
"Tôi không tin!"
"Không phải nói tôi là được ba mẹ nhận nuôi sao?"
Cố Thanh Yến loạng choạng cơ thể, căn bản không thể tiếp nhận đả kích tàn khốc này, cậu quay đầu đỏ mắt chất vấn Lý Thừa Trác: "Sao tôi có thể bị trao đổi với hắn chứ? Hắn đang nói dối phải không?"
"Anh nói đi!"
Lý Thừa Trác tiến lên một bước ôm cậu vào trong ngực, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, đôi mắt ôn nhu sau cặp kính gọng vàng nói: "Tiểu Trạch em đừng kích động, Lục tổng và Lục phu nhân có lẽ là sợ em đau lòng nên mới nói em là nhận nuôi, nhưng mặc kệ nhận nuôi cũng được, ôm nhầm cũng được, Lục tổng và Lục phu nhân đều thương em! Bọn họ sẽ không để em quay trở lại ngôi làng nghèo khổ kia đâu!"
"Anh gạt tôi! Các người đều gạt tôi!" Cố Thanh Yến hung hăng đẩy hắn ra, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn chung quanh, ánh mắt của những người xung quanh nhìn cậu đầy khinh thường, như thể đều đang nói "Mày là đồ giả"!
"Đại thiếu Lục gia thật quá tốt bụng rồi! Vậy mà để tên giả mạo chiếm cuộc đời mười mấy năm của mình tiếp tục ở lại trong nhà hưởng thụ cuộc sống của một thiếu gia!"
"Nó còn có mặt mũi ở đây ăn ăn uống uống, thật là một chút xấu hổ cũng không có!"
"Nếu tôi là đại thiếu gia Lục gia, mỗi ngày tôi đều phải thấy tên hàng giả ở nhà mình, kêu ba mẹ tôi là ba mẹ, tôi thật sự sẽ buồn nôn chết mất!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!