Chương 26: (Vô Đề)

"Chú Lưu, lái xe đi." Chu Tử Kỳ mang theo khuôn mặt u ám vừa lên xe liền "Ầm" một tiếng dùng sức đóng sầm cửa lại, sau đó phân phó tài xế lái xe về trước.

Tài xế chần chờ nói: "Nhưng mà tiểu thiếu gia cậu ấy còn chưa......"

"Cái gì tiểu thiếu gia?" Chu Tử Kỳ lạnh giọng giận dữ mắng, "Lục Tinh Trạch cùng lắm chỉ là một tên hàng giả là con tu hú chiếm tổ, nó có tư cách gì hưởng thụ tài nguyên của Lục gia?"

"Chú Lưu chú phải nhớ kỹ! Tôi mới là thiếu gia duy nhất của Lục gia! Người thừa kế duy nhất của Lục gia cũng chỉ có tôi!" Chu Tử Kỳ vênh váo tự đắc nói, lời nói đầy cảnh cáo, "Chú Lưu chú đừng gọi nhầm!"

Chú Lưu đã lái xe chở Lục Tinh Trạch nhiều năm như vậy, xem như nhìn Lục Tinh Trạch lớn lên, tiên sinh và phu nhân đã nói với người hầu trong nhà, sau này gọi Chu Tử Kỳ là đại thiếu gia, Lục Tinh Trạch là tiểu thiếu gia, không nghĩ đại thiếu gia vừa trở về người hầu trong nhà còn chưa quen mặt, liền bày một màn lớn như vậy.

Nghĩ đến lời Hứa Tuệ Dung dặn dò người hầu, chú ý nhiều đến cảm xúc của đại thiếu gia, đừng làm hắn không vui, Chú Lưu không thể không đồng ý: "Vâng, đại thiếu gia."

Khi đang đợi đèn đỏ, chú Lưu gửi cho Cố Thanh Yến một tin nhắn, nói cho Cố Thanh Yến biết Chu Tử Kỳ không cho hắn đón cậu.

Cho dù sau này Chu Tử Kỳ sẽ lên nắm quyền, nhưng bây giờ còn có tiên sinh và phu nhân ở đây, không tới lượt Chu Tử Kỳ đại diện cho Lục gia, với cảm tình dành cho Lục Tinh Trạch chú Lưu tự nhiên sẽ không thích thái độ hất cằm vênh mặt của Chu Tử Kỳ.

Nhận được tin nhắn của chú Lưu Cố Thanh Yến cười lạnh một tiếng, Chu Tử Kỳ cũng chỉ có thể sử dụng loại thủ đoạn này vô dụng này.

Các bạn nữ cùng lớp thấy cậu vác balo trên vai, một tay cắm túi chậm rì rì đi ra cổng trường, không khỏi nói: "Lục Tinh Trạch, Chu Tử Kỳ hình như lên xe của nhà các cậu đi rồi!"

"Ồ." Cố Thanh Yến thản nhiên, "Không sao, tôi có thể tự mình trở về."

Chờ cậu đi xa, bạn nữ cùng lớp phàn nàn với bạn mình: "Còn nói chuyển trường đến đây để có thể hòa đồng với Lục Tinh Trạch, kết quả mới đi học ngày đầu tiên đã bắt tài xế lái xe đi rồi! Chu Tử Kỳ người này đúng là dối trá!"

Cố Thanh Yến đang định gọi xe, một chiếc xe hơi màu đen liền chạy đến trước mặt cậu, người đàn ông mang kính râm mặc vest đen cung kính kéo cửa xe cho cậu: "Lục thiếu, mời lên xe."

Là vệ sĩ Lục Vọng sắp xếp bảo vệ cậu.

Cố Thanh Yến mím môi, hỏi: "Chú nhỏ có trả lương tài xế cho anh không? Nếu không tôi có thể trả riêng cho anh không? Có khả năng trong khoảng thời gian này tôi cần một tài xế đưa tôi về nhà."

Vệ sĩ khách khí nói: "Mặt khác ngài không cần lo lắng, nếu cần tôi có thể đưa ngài đến trường bất cứ lúc nào."

"Vậy được rồi." Cố Thanh Yến không nói thêm gì, khom người ngồi xuống.

Mở di động ra, Cố Thanh Yến gửi cho Lục Vọng một tin nhắn.

"Cảm ơn chú nhỏ."

Một câu không đầu không đuôi một câu, nhưng cậu biết Lục Vọng sẽ hiểu rõ.

Vệ sĩ lái xe đến cửa biệt thự Lục gia, Chu Tử Kỳ đã sớm về đến nhà lúc này đang ăn cơm ở phòng ăn.

"Sao lại ăn vội như thế?" Hứa Tuệ Dung khẽ nhíu mày. Chu Tử Kỳ vừa trở về liền nói đói bụng muốn ăn cơm, nàng sợ hắn cáu kỉnh nên không bảo chờ Lục Tinh Trạch về rồi cùng ăn.

Kết quả Chu Tử Kỳ chỉ ăn đồ ăn không ăn cơm, đồ ăn thím Lưu chuẩn bị cho ba người rất nhanh đã bị một mình hắn ăn sạch.

Chu Tử Kỳ vẻ mặt vô tội: "Hôm nay học thể dục tiêu hao quá nhiều, hơn nữa đồ ăn thím Lưu làm ăn rất ngon."

Nói xong cảm xúc cũng tuột xuống "Con chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, không giống Lục Tinh Trạch mỗi ngày đều có sơn hào hải vị, ăn đến chán ngán......"

Nghe được lời này Hứa Tuệ Dung không khỏi đau lòng, "Ăn no chưa? Còn chưa ăn no cứ nói, mẹ làm cho con!"

"Không cần, mẹ, con ăn no rồi!"

Nhìn chén đĩa bừa bộn trên bàn, Chu Tử Kỳ nhịn một cái ợ hơi tâm tình cuối cùng cũng thấy tốt hơn một chút.

"Mẹ, con về rồi!"

Lục Tinh Trạch vừa đi vào vừa gọi, Hứa Tuệ Dung phản xạ có điều kiện mà đứng lên, cười đi ra đón cậu: "Bảo bối con......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!