Tiền đưa đến cửa không được không cần, Cố Thanh Yến trả về một câu: "Dạ, cảm ơn chú nhỏ!"
Trình Trì thấy tâm trạng cậu đã tốt lên nhiều, cẩn thận hỏi: "Ba cậu?"
Cố Thanh Yến lắc đầu, liếc nhìn những người khác: "Bây giờ tôi phải về, các muốn tiếp tục uống thì cứ uống, hóa đơn cứ ghi tên tôi."
Trình Trì là người đầu tiên đứng lên: "Lục thiếu, tôi và cậu cùng nhau về!"
Cố Thanh Yến liền không để ý tới những người khác nữa, dẫn đầu nhấc chân đi ra khỏi ghế lô.
Mấy người phía sau không đuổi theo.
Trình Trì rất tức giận, hung tợn mắng hai câu: "Gió chiều nào theo chiều ấy! Đến lúc đó nếu bọn họ còn không biết xấu hổ dính lấy, Lục thiếu cậu đừng để ý đến bọn họ!"
Cố Thanh Yến nhún nhún vai không sao cả, liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt vẫn ph*ng đ*ng kiêu ngạo như trước :"Chỉ vài chai rượu là có thể nhìn rõ sắc mặt một số người, tức giận cái gì chứ?"
Không nghĩ tới cậu lại cởi mở như vậy, Trình Trì không khỏi nghi ngờ có phải vừa rồi cậu cố ý bày ra bộ dạng thất hồn lạc phách hay không.
"Lục thiếu cậu......"
Cố Thanh Yến vỗ vỗ bả vai hắn: "Nếu chỉ có cậu thật lòng đi theo tôi, vậy bổn thiếu gia tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu!"
Trình Trì nhếch miệng cười, làm mặt quỷ nói: "Tôi và Lục thiếu là tình bạn mặc chung chiếc quần không đáy, bọn nó làm sao có thể so được với những bông hoa tường vi kia chứ?"
Từ anh họ biết được Cố Thanh Yến chơi cổ phiếu kiếm lời không ít, Trình Trì đối với Cố Thanh Yến rất sùng bái.
"Đến lúc đó tôi đi theo Lục thiếu cậu thăng quan tiến chức, bọn họ chỉ còn biết đỏ mắt ganh tị!"
Cố Thanh Yến cười cười, những người này đổ mắt hay không cậu không biết, nhưng cậu biết mắt Chu Tử Kỳ đã đỏ rồi!
Đố kỵ.
"Bạn học Lục, chào buổi sáng!"
Vừa vào cổng trường Nhất Trung, có không ít nữ sinh nhận ra Cố Thanh Yến liền cười chào hỏi cậu.
Cố Thanh Yến chỉ hơi gật đầu, bộ dáng lãnh lùng cao ngạo, làm Chu Tử Kỳ đi cùng cậu không khỏi phải nén giận.
Giả vờ cái gì? Mày cho rằng những người này thật sự thích mày chắc? Bọn họ thích là cái thân phận người thừa kế Lục gia kia của mày kìa!
Tao đã trở lại rồi, mày vậy mà vẫn còn không biết xấu hổ dùng thân phận của tao ở trước mặt tao đi rêu rao khắp nơi sao?
Đúng là cái đồ hạ tiện không biết xấu hổ!
"Thì ra em trai ở trường học được hoan nghênh như vậy nha?" Chu Tử Kỳ châm chọc mỉa mai, "Cũng không biết các bạn học khi biết mày chỉ là hàng giả, còn có thể thích mày như vậy hay không!"
Cố Thanh Yến sắc mặt đỏ bừng, lửa giận trong đáy mắt thoáng ẩn thoáng hiện: "Tao không phải hàng giả! Tao không có giả mạo thân phận của mày! Tuy rằng tao không phải do ba mẹ sinh ra, nhưng tao cũng là con trai của ba mẹ!"
"Ngược lại là mày! Mày là đồ nhà quê từ nông thôn lên! Mày đừng tưởng rằng ba mẹ tìm được mày trở về, là mày có thể trở thành đại thiếu gia cao cao tại thượng!"
"Người ba mẹ thích nhất vẫn là tao! Mối quan hệ tình thân giữa chúng tao hơn mười mấy năm không có gì có thể so sánh được!"
Tiểu thiếu gia Lục gia bởi vì vấn đề thân thế mà kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, nhưng giờ khắc này bị Chu Tử Kỳ dùng loại miệng lưỡi tràn đầy ác ý nhắc tới, không khỏi nổi trận lôi đình.
Chu Tử Kỳ cũng bị chọc tới chỗ đau, mặt âm trầm căm tức nhìn Cố Thanh Yến: "Lục Tinh Trạch, mày là cái thá gì chứ! Mày là cái thứ hàng giả tu hú chiếm tổ, mày thật sự cho rằng ở nhà chúng tao mày là nuôi......"
Đang muốn đem sự thật bị ôm nhầm nói ra trong đầu liền vang lên lời dặn dò nghiêm khắc của Lục Văn Đức, Chu Tử Kỳ siết chặt nắm tay, miễn cưỡng nuốt lại lời đã đến bên miệng vào bụng, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thanh Yến, cảnh cáo: "Lục Tinh Trạch, đồ không phải của mày, mày có mơ ước cũng vô dụng!"
Cố Thanh Yến cũng trừng hắn: "Những lời này tao cũng trả lại cho mày!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!