Chương 227: Hoàn chính văn

"Đúng vậy."

"Hệ thống muốn anh chọn một người để công lược, nhưng em đã chết, vốn dĩ không thể làm mục tiêu công lược, nhưng hệ thống kiểm tra phát hiện linh hồn của em chưa tan biến, mà bị trói buộc với một hệ thống khác, xuyên qua các thế giới đi thực hiện nhiệm vụ."

"Vì thế anh và hệ thống làm một giao dịch, đem sinh mệnh của anh cộng hưởng với em, nhắm em làm mục tiêu của nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại, anh sẽ hoàn toàn tan biến."

Trước nay Cố Thanh Yến chưa nghĩ tới trên thế giới sẽ có một nam nhân yêu cậu hơn cả sinh mạng, thậm chí sau khi cậu chết không tiếc hy sinh mạng sống của mình mà đánh một canh bạc khổng lồ.

Cảm động cùng đau lòng chồng chất ở lồng ngực, mắt Cố Thanh Yến ngấn lệ: "Vậy tại sao anh lại chọn cách xuất hiện bên cạnh em dưới hình dạng từng mảnh nhỏ linh hồn?"

Trong mắt Lệ Kiêu xuất hiện vẻ cố chấp mà Cố Thanh Yến đã quen thuộc.

"Vậy cứ xem như là phân thân của anh đi, anh không thể chấp nhận được Yến Yến thân mật với nam nhân khác."

"Nhưng ở một số thế giới anh và em không cùng thời gian, chẳng phải anh đi cùng em khi em dịch chuyển đến thế giới kia sao?"

"Không phải. Bởi vì hệ thống của anh không chắc hệ thống của em có phát hiện ra sự hiện diện của nó hay không, để tránh những rắc rối không đáng có, trước nay tụi anh chưa bao giờ xuất hiện bên cạnh em, mà thay vào đó sau khi xác định vị trí của em, mới tiến hành thả từng mảnh nhỏ linh hồn xuống."

"Bởi vì sức mạnh ý chí nguyên thủy của mỗi thế giới khác nhau, việc thả những mảnh nhỏ linh hồn xuống đã khiến ý chí của thế giới ấy bị quấy nhiễu, thế giới càng mạnh tính bài xích càng cao, đặc biệt là thế giới tu chân, khả năng phát hiện linh hồn quá nhạy bén, cho nên không thể không đem những mảnh nhỏ linh hồn xuống sớm hơn thời gian đã định, cũng chọn thả xuống trong Thiên Huyền Bí Cảnh có thể che chắn ý thức của Thiên Đạo trong thế giới tu chân."

Cố Thanh Yến hiểu rõ, nhưng vẫn có vài chỗ không rõ. "Các thế giới khác anh đều lấy hình thức mảnh nhỏ linh hồn để xuất hiện, chỉ thể hiện ra một thân phận, nhưng ở trong thế giới này, bọn họ tại sao lại liên tục thay phiên nhau xuất hiện?"

"Bởi vì anh ở đây, nên anh đã gọi họ về." Nhắc tới cái này, trong mắt Lệ Kiêu lóe lên vẻ kiêu ngạo lẫn vinh dự, "Yến Yến đã loại bỏ hệ thống đúng không? Hệ thống của anh kiểm tra thấy hệ thống của em không xuất hiện, cho nên anh mới cho phép bọn họ làm càn."

"Sao anh biết được em thoát khỏi hệ thống chứ không phải hoàn thành nhiệm vụ và thoát khỏi trói buộc với nó?"

"Đây không phải thế giới ban đầu của chúng ta." Lệ Kiêu nói với ngữ khí khẳng định, "Nếu Yến Yến hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ chọn trở về thế giới ban đầu chứ không phải chọn ở lại nơi này."

"Ở nơi này, Yến Yến rất thoải mái, còn chọn học lại chuyên ngành trước đây." Lệ Kiêu nói ra những gì mình đã quan sát được, "Em đang nghiêm túc lên kế hoạch cho việc học và sự nghiệp của mình, em định sẽ ở lại thế giới này."

Cố Thanh Yến gật gật đầu, lại hỏi: "Hiện tại anh đã dung hợp tất cả mảnh nhỏ linh hồn của mình chưa? Nốt ruồi son sau lưng anh là dấu hiệu mảnh nhỏ linh hồn của anh đúng không? Bây giờ có phải là con người thật của anh không?"

"Yến yến cảm thấy thế nào? Bây giờ anh còn chưa đủ chân thật sao?" Nam nhân đã bình tĩnh lại bắt đầu tiếp tục làm chuyện đang dang dỡ vừa rồi, "Yến Yến thông minh như vậy chắc chắn đã sớm tìm ra đáp án."

Cố Thanh Yến bị đâm cho hừ một tiếng, ôm lấy cổ anh: "Việc em bị thương có phải đã k*ch th*ch đến anh không?"

Lúc ấy Giang Thiên Ngữ lái xe đâm đến, cậu đã kéo Lệ Kiêu qua, che chắn phía trước Lệ Kiêu, may mắn cậu có năng lượng trong người, cho nên bị thương cũng không nghiêm trọng, chỉ bị gãy một chân.

Ngày hôm sau cậu tỉnh lại trong cơn chấn thương, Lệ Kiêu canh bên cạnh cậu như một người rơm ngồi trong bóng tối. Sau khi tỉnh lại cậu hỏi Lệ Kiêu một loạt câu hỏi cũng chứng thực được suy đoán của cậu là chính xác, nam nhân trước mắt là bản thể thật, Lệ Kiêu có được toàn bộ ký ức giữa cậu và Lục Vọng bọn họ.

Lệ Kiêu không trả lời, chỉ rầu rĩ nói: "Anh không nỡ lòng nào nhìn em bị thương."

"Đều đã qua rồi, bây giờ không phải em đã tốt hơn rồi sao?" Cố Thanh Yến hôn hôn anh, "Anh đã rất lợi hại rồi, vậy mà đều có thể tìm được em."

Lệ Kiêu không cảm thấy được an ủi: "Cho dù không có anh, Yến Yến cũng sẽ tốt lên."

Đây là điều anh thất bại nhất cũng là điều anh kiêu ngạo nhất.

Yến Yến của anh thoát khỏi sự kiềm kẹp của hệ thống, dựa vào chính mình bắt đầu cuộc sống mới ở thế giới này.

"Nhưng em đã quên mất anh. Nếu anh không đến tìm em, rất có thể em sẽ sống cuộc sống độc thân đến hết quãng đời còn lại."

Cậu tất nhiên có thể sống tốt ở nơi này, nhưng bên cạnh không có tâm hồn nào có thể làm cậu rung động, sau khi trải qua vị ngọt của tình yêu sẽ là một hồi dày vò thật dài và nhàm chán.

Đáy mắt đen láy của nam nhân lấp lánh, "Hệ thống giải trừ trói buộc với anh, ký ức về anh mà em đã mất sẽ từ từ khôi phục lại."

Cố Thanh Yến hơi kinh ngạc, thì ra cậu không nhớ ra được nam nhân là bởi vì hệ thống?

"Trước đây chúng ta quen nhau, hệ thống vì muốn đảm bảo hiệu quả của quá trình công lược, cho nên sau khi anh chọn em làm mục tiêu công lược, nên đã phong ấn ký ức của em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!