Chương 226: (Vô Đề)

Cố Thanh Yến rất tin tưởng bản thân, người như cậu nói dễ nghe là hiểu rõ bản thân, nói khó nghe thì là ích kỷ, cậu sẽ không vì sự quan tâm lâu dài của đối phương mà để bản thân chịu thiệt.

Không rung động chính là không rung động, có rất nhiều cách để bày tỏ lòng biết ơn, cậu sẽ không chọn cách báo đáp đối phương theo cách mà cậu khinh thường nhất.

Rất nhanh Cố Thanh Yến đã biết lời này có lẽ đúng là do mình nói, nhưng không phải lâu ngày sinh tình theo nghĩa đen, mà là "Làm" lâu sinh tình.

Đối kháng thuần hormone nam tính.

"Lệ Kiêu, anh muốn làm tôi chết luôn à?" Cố Thanh Yến trở tay túm tóc nam nhân, giọng khàn đến mức không ra tiếng.

Cái gì gọi là họa từ miệng mà ra cậu đã thực sự được trải nghiệm rồi.

Không biết có phải từ "chết" này đã k*ch th*ch Lệ Kiêu hay không, nam nhân đang vất vả cày cấy đột nhiên dừng lại, cúi đầu mạnh bạo hôn lấy cậu.

"Yến Yến sẽ không chết, nếu chết rồi tôi sẽ đào em lên chôn cùng với em!"

Những cảm xúc mãnh liệt không diễn tả hết bằng lời không ngừng trút xuống, tựa như chỉ muốn đem người trước mặt dung nhập vào xương tủy mới có thể an ủi những nỗi đau trong quá khứ.

"Xuýt!" Môi bị cắn nát, đôi mắt ướt đẫm của Cố Thanh Yến trừng anh mà không hề có chút uy h**p nào, "Anh tuổi Tuất hả?"

Lệ Kiêu chôn đầu vào hõm vai cậu, nói giọng khàn khàn: "Phải, tuổi Tuất, đánh hơi được mùi của em nên tìm tới."

"Yến Yến, tôi bắt được em rồi, sau này em trốn không thoát đâu!"

Cố Thanh Yến khẽ xoa nhẹ đầu anh, trong lòng đau như cắt, lại một lần nữa hồi tưởng lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Cậu ở thời hiện đại đã chết rồi, cho nên Lệ Kiêu là sau khi cậu chết nên mới tìm đến đây? Hơn nữa anh còn thông qua thủ đoạn nào đó định vị được vị trí của cậu?

Cậu dưới sự trợ giúp của hệ thống xuyên qua các thế giới nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ hóa giải oán hận cho nguyên chủ, vậy Lệ Kiêu dựa vào điều gì để phân tách linh hồn chính mình và thả vào từng thế giới nhỏ ấy? Hơn nữa thời gian giữa cậu và Lệ Kiêu có sự chênh lệch......

Khả năng lớn nhất chính là bản thân Lệ Kiêu cũng tồn tại một hệ thống tương tự.

Cọ cọ gò má nam nhân, Cố Thanh Yến cười cười: "Em trốn không thoát, nhưng anh phải biết rằng, hiện tại em mới học đại học năm hai, còn có một cuộc sống tươi đẹp phía trước, nếu anh không ở bên cạnh nhòm ngó em, kia em e rằng em sẽ xa mặt cách lòng mất."

"Họ Lục đó, rất nam tính, sự nghiệp thành công, đối với em rất tốt; thủ lĩnh của thế lực ngoại bang nào đó, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhiệt huyết lại tận tâm; còn có tướng quân nào đó kiên định đáng tin cậy nói muốn đi theo em; thậm chí Hoàng Đế đứng đầu một nước nào đó còn muốn em làm Hoàng Hậu của anh ấy......"

"Em và bọn họ đều rất tốt, nếu thật sự muốn chọn ra một người giữa tất cả quả thực rất khó khăn......"

"Không phải chỉ có con nít mới lựa chọn, người lớn lấy tất cả sao?" Eo Lệ Kiêu hạ xuống, "Thì ra Yến Yến không có tham lam."

Cố Thanh Yến run rẩy, nắm chặt chăn, "Em cũng muốn tham lam, trái ôm phải ấp, anh cho không?"

"Yến Yến có anh là đủ rồi. Thứ bọn họ có thể cho Yến Yến, anh đều có thể, bọn họ không thể, anh vẫn có thể!"

Cố Thanh Yến nhịn xuống tiếng nức nở: "Anh cho thế nào?"

"Sinh mệnh của anh, tôn nghiêm của anh, tiền tài của anh, tự do của anh tất cả đều ở bên em."

Cố Thanh Yến nhạy bén nắm bắt hàm ý sâu xa trong lời nói này, trái tim chấn động.

Đây không phải chỉ là một lời sáo rỗng! Giọng cậu run rẩy hỏi: "Em chết rồi anh cũng muốn tuẫn tình theo em sao?"

Lệ Kiêu cười khẽ: "Như vậy không phải tốt sao? Yến Yến đến chết cũng là của anh!"

Cố Thanh Yến im lặng một lúc, thành kính hôn lên nam nhân trong mắt chỉ có mình cậu: "Phải, chết cũng là của anh."

Sinh mệnh của em, tôn nghiêm của em, tiền tài của em, tự do của em tất cả đều ở bên anh.

Con ngươi Lệ Kiêu trợn to, bởi vì anh nghe thấy một âm thanh máy móc trong đầu đã mất từ lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!