Giống tia lửa nhỏ rơi vào đống cỏ khô, lửa cháy lan ra đồng cỏ lớn nháy mắt thiêu đỏ mắt Lệ Kiêu.
Cố Thanh Yến hai mươi tuổi vẫn mang trong mình hương vị ngây ngô giữa thiếu niên và thanh niên, ấy vậy mà ngôn từ và cử chỉ của Cố Thanh Yến đôi khi lại trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt ngoan ngoãn xinh đẹp ấy, ẩn sau gương mặt rạng rỡ ấy là một tâm hồn sôi nổi thú vị dù đã trải qua bao hỗn loạn của thế gian nhưng chưa bao giờ quên đi sơ tâm của mình.
Giờ đây chủ nhân của linh hồn thú vị ấy đang nhìn anh bằng vẻ thích thú, dường như đoán chắc rằng anh sẽ không làm gì được cậu.
Có lẽ là anh quá quý trọng cậu không dám dễ dàng làm bẩn cậu, khiến Cố Thanh Yến cảm thấy anh quá dè dặt e dè, nhưng anh đã đợi nhiều năm như vậy, chịu đựng nhiều năm mới chờ tới hôm nay để gặp nhau, Cố Thanh Yến tại sao lại cho rằng một con cừu trắng muốt thơm tho tự mình dâng lên đến cửa, anh vẫn sẽ thờ ơ chắc??
"Em chắc chắn?"
Giọng nói trầm khàn gợi cảm của nam nhân lôi cuốn nồng đậm sắc dục, giống như một còn dã thú ẩn núp trong bóng tối đã nhắm chuẩn mục tiêu, sẵn sàng lao lên!
"Đương nhiên."
Trái ngược với dáng vẻ tây trang giày da sang trọng lịch lãm ngày thường, áo ngủ trên người nam nhân hơi mở rộng, khuôn ngực rắn chắc cậu đã từng thấy lộ ra, mái tóc chưa khô hẳn vẫn còn hơi rối lòa xòa trước trán, càng làm nổi bật đôi mắt đen láy mang theo một vẻ đẹp hoang dã lười biếng khó tả.
Tràn ngập tính đàn áp.
Cố Thanh Yến chớp chớp mắt, cảm giác nam nhân trước mặt trong nháy mắt như bừng tỉnh, khí chất đột nhiên thay đổi.
"Được."
Bàn tay dày rộng của Lệ Kiêu nắm chặt vòng eo nhỏ, môi lưỡi linh hoạt tận hưởng mùi hương trái cây mơ ước đã lâu.
Không cần tìm kiếm bất kỳ lý do gì, mà trực tiếp biểu đạt mong muốn và khát vọng trong nội tâm mình, môi lưỡi ẩm ướt linh hoạt giao triền quấn lấy nhau, sự đụng chạm thân mật ấm áp, sự gần gũi không có khoảng cách, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, tiếng tim đập thình thịch rung động màng nhĩ......
Thật muốn một ngụm nuốt trọn người vào bụng.
"Hmm......"
Ngón tay thon dài trắng muốt của Cố Thanh Yến dùng sức nắm lấy áo ngủ anh, cảm giác như mình sắp nghẹt thở.
Càng làm cho da đầu cậu tê dại, lý trí gào thét chính là tất cả điểm yếu của bản thân đều bị Lệ Kiêu khống chế, từng đợt k*ch th*ch như sóng thần chưa từng có ập vào đại não, cậu gần như lạc lối trong cơn lốc xoáy do Lệ Kiêu tạo ra.
"Ha!"
Cố Thanh Yến cả người run rẩy, hai mắt bị k*ch th*ch ứa ra một tầng hơi nước, gương mặt ửng hồng động lòng người, đôi môi căng mọng bóng loáng khẽ hé mở, cái miệng nhỏ hít từng ngụm nhỏ không khí.
Một lát sau, cậu mờ mịt ngây ngô chớp chớp mắt, l**m l**m môi, mặt đầy thích thú mà chưa đã thèm.
Biểu cảm vừa thuần khiết vừa d*m d*c làm cổ họng Lệ Kiêu thắt lại, lý trí căng chặt sắp đứt. Anh ôm siết thanh niên đang ngoan ngoãn nép vào lòng mình như một chú mèo l**m móng vuốt sau bữa ăn no nhưng chưa đã thèm, thoáng dùng sức ấn xuống.
Gương mặt Cố Thanh Yến đỏ bừng sửng sốt, ngẩng đầu lên liền rơi vào một đôi mắt đen kịt đầy kìm nén.
Cậu nhìn thấy một con thú hoang ẩn mình trong bóng tối.
Cố Thanh Yến nhận ra đã quá muộn.
Đây là sói già giả dạng dê con?
Ồ, nam nhân ngây thơ của cậu biến mất rồi!
l**m l**m môi, Cố Thanh Yến dùng giọng điệu ra lệnh vênh mặt hất hàm sai khiến: "Cất kỹ đồ của anh đi, tôi muốn đi tắm."
Ánh mắt thanh niên trong trẻo, thoạt nhìn còn trong hơn cả trước đấy.
"Dùng xong thì vứt?" Lệ Kiêu cắn lên cái miệng nhỏ đáng ghét của cậu.
"Không thể à?" Cố Thanh Yến cười khẽ, ánh mắt thích thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!